Máccô
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15 16
Chương
6
Đức Giê-su về thăm Na-da-rét (Mt 13: 53 -58;
Lc 4:16 -30 )
1 Đức Giê-su ra khỏi đó và đến nơi
quê quán của Người, có các môn đệ đi theo.2 Đến ngày sa-bát,
Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc
nhiên. Họ nói: "Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như
vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là
gì?3 Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a, và anh em
của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao? Chị em của ông
không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao? " Và họ vấp ngã vì
Người.4 Đức Giê-su bảo họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng
chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong
gia đình mình mà thôi."5 Người đã không thể làm được phép lạ
nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành
họ.6 Người lấy làm lạ vì họ không tin.
Đức Giê-su sai Nhóm Mười Hai đi giảng (Mt
10: 5-15; Lc 9:1-6)
7 Người gọi Nhóm Mười Hai lại và
bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ
quỷ.8 Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường,
chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt
lưng;9 được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.10
Người bảo các ông: "Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở
lại đó cho đến lúc ra đi.11 Còn nơi nào người ta không đón
tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý
phản đối họ."12 Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn
sám hối.13 Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều
người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
Vua Hê-rô-đê và Đức Giê-su (Mt 14: 1-2; Lc
9:7-9)
14 Vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức
Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: "Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ
cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ."15 Kẻ
khác nói: "Đó là ông Ê-li-a." Kẻ khác nữa lại nói: "Đó là một ngôn sứ
như một trong các ngôn sứ."16 Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền
nói: "Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!
"
Ông Gio-an Tẩy Giả bị trảm quyết (Mt 14:
3-12 )
17 Số là vua Hê-rô-đê đã sai người
đi bắt ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà
Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê,18 mà ông Gio-an
lại bảo: "Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài! "19 Bà
Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không
được.20 Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công
chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua
rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.
21 Một ngày
thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc
thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê.22 Con
gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự
tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: "Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ
ban cho con."23 Vua lại còn thề: "Con xin gì, ta cũng cho, dù
một nửa nước của ta cũng được."24 Cô gái đi ra hỏi mẹ: "Con
nên xin gì đây? " Mẹ cô nói: "Đầu Gio-an Tẩy Giả."25 Lập tức
cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: "Con muốn ngài ban ngay cho
con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm."26 Nhà vua buồn
lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn
thất hứa với cô.27 Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang
đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong
ngục,28 bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô
gái trao cho mẹ.29 Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và
đặt trong một ngôi mộ.
Đức Giê-su làm cho bánh hoá nhiều lần thứ
nhất (Mt 14: 13 -21; Lc 9:10 -17; Ga 6:1-13 )
30 Các Tông Đồ tụ họp chung quanh
Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi
điều các ông đã dạy.31 Người bảo các ông: "Chính anh em hãy
lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút." Quả thế, kẻ
lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống
nữa.32 Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi
hoang vắng.33 Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ
khắp các thành, họ cùng nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các
ngài.34 Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su thấy một đám người rất
đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Và
Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.35 Vì bấy giờ đã khá muộn,
các môn đệ đến gần Người và thưa: "Ở đây hoang vắng và bây giờ đã khá
muộn.36 Xin Thầy cho dân chúng về, để họ vào thôn xóm và làng
mạc chung quanh mà mua gì ăn."37 Người đáp: "Thì chính anh em
hãy cho họ ăn đi! " Các ông nói với Người: "Chúng con phải đi mua tới
hai trăm quan tiền bánh mà cho họ ăn sao? "38 Người bảo các
ông: "Anh em có mấy chiếc bánh? Đi coi xem! " Khi biết rồi, các ông
thưa: "Có năm chiếc bánh và hai con cá."39 Người ra lệnh cho
các ông bảo mọi người ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh.40 Họ
ngồi xuống thành từng đám, chỗ thì một trăm, chỗ thì năm
mươi.41 Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt
lên trời, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ bánh ra, trao cho môn đệ để các ông
dọn ra cho dân chúng. Người cũng chia hai con cá cho mọi
người.42 Ai nấy đều ăn và được no nê.43 Người ta
thu lại những mẩu bánh được mười hai thúng đầy, cùng với cá còn
dư.44 Số người ăn bánh là năm ngàn người đàn ông.
Đức Giê-su đi trên mặt biển hồ (Mt 14: 22
-33; Ga 6:16 -21 )
45 Lập tức, Đức Giê-su bắt các môn
đệ xuống thuyền qua bờ bên kia về phía thành Bết-xai-đa trước, trong lúc
Người giải tán đám đông.46 Sau khi từ biệt các ông, Người lên
núi cầu nguyện.47 Chiều đến, chiếc thuyền đang ở giữa biển
hồ, chỉ còn một mình Người ở trên đất.48 Người thấy các ông
phải vất vả chèo chống vì gió ngược, nên vào khoảng canh tư đêm ấy,
Người đi trên mặt biển mà đến với các ông và Người định vượt các
ông.49 Nhưng khi các ông thấy Người đi trên mặt biển, lại
tưởng là ma, thì la lên.50 Quả thế, tất cả các ông đều nhìn
thấy Người và đều hoảng hốt. Lập tức, Người bảo các ông: "Cứ yên tâm,
chính Thầy đây, đừng sợ! "51 Người lên thuyền với các ông, và
gió lặng. Các ông cảm thấy bàng hoàng sửng sốt,52 vì các ông
đã không hiểu ý nghĩa phép lạ bánh hoá nhiều: lòng trí các ông còn ngu
muội!
Đức Giê-su chữa nhiều người ở Ghen-nê-xa-rét
(Mt 14: 34 -36 )
53 Khi qua biển rồi, Đức Giê-su và
các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghen-nê-xa-rét và lên bờ.54
Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức
Giê-su.55 Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì
bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó.56 Người đi tới đâu, vào làng
mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài
đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng
của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.