Thư Côrintô 2
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13
Chương
3
1 Phải chăng chúng tôi
lại bắt đầu tự giới thiệu mình? Hoặc chẳng lẽ, như vài người, chúng tôi
lại cần có thư giới thiệu chúng tôi với anh em, hoặc thư của anh em giới
thiệu chúng tôi?2 Thư giới thiệu chúng tôi là chính anh em.
Thư ấy viết trong tâm hồn chúng tôi, mọi người đều biết và đã
đọc.3 Rõ ràng anh em là bức thư của Đức Ki-tô được giao cho
chúng tôi chăm sóc, không phải viết bằng mực đen, nhưng bằng Thần Khí
của Thiên Chúa hằng sống, không phải ghi trên những tấm bia bằng đá,
nhưng trên những tấm bia bằng thịt, tức là lòng
người.
4 Nhờ Đức Ki-tô, chúng tôi dám tin tưởng vào
Thiên Chúa như vậy.5 Không phải vì tự chúng tôi, chúng tôi có
khả năng để nghĩ rằng mình làm được gì, nhưng khả năng của chúng tôi là
do ơn Thiên Chúa,6 Đấng ban cho chúng tôi khả năng phục vụ
Giao Ước Mới, không phải Giao Ước căn cứ trên chữ viết, nhưng dựa vào
Thần Khí. Vì chữ viết thì giết chết, còn Thần Khí mới ban sự
sống.7 Nếu việc phục vụ Lề Luật -thứ Lề Luật chỉ đưa đến sự
chết và được khắc ghi từng chữ trên những bia đá- mà được vinh quang đến
nỗi dân Ít-ra-en không thể nhìn mặt ông Mô-sê được, vì mặt ông chói lọi
vinh quang -dù đó chỉ là vinh quang chóng qua-,8 thì việc
phục vụ Thần Khí lại không được vinh quang hơn sao?9 Vì việc
phục vụ án chết mà còn được vinh quang như thế, thì việc phục vụ đức
công chính lại chẳng vinh quang hơn lắm sao?10 So với vinh
quang tuyệt vời này, thì vinh quang xưa kia chẳng vinh quang
gì.11 Thật vậy, nếu cái chóng qua mà còn được vinh quang, thì
cái còn mãi lại chẳng vinh quang hơn sao?
12 Vì có một
niềm hy vọng như thế mà chúng ta thật vững dạ an lòng.13
Chúng ta không làm như ông Mô-sê lấy màn che để dân Ít-ra-en khỏi thấy
khi nào cái chóng qua kia chấm dứt.14 Nhưng trí họ đã ra mê
muội. Thật vậy, cho đến ngày nay, khi họ đọc Cựu Ước, tấm màn ấy vẫn
còn, chưa được vén lên, vì chỉ trong Đức Ki-tô, tấm màn ấy mới được vứt
bỏ.15 Phải, cho đến nay, mỗi khi họ đọc sách ông Mô-sê, tấm
màn vẫn che phủ lòng họ.16 Nhưng khi người ta quay lại với
Chúa, thì tấm màn mới được cất đi.17 Chúa là Thần Khí, và ở
đâu có Thần Khí của Chúa, thì ở đó có tự do.18 Tất cả chúng
ta, mặt không che màn, chúng ta phản chiếu vinh quang của Chúa như một
bức gương; như vậy, chúng ta được biến đổi nên giống cũng một hình ảnh
đó, ngày càng trở nên rực rỡ hơn, như do bởi tác động của Chúa là Thần
Khí.