Vua
1
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15 16
17 18
19 20
21 22
Chương
3
II. TIỂU SỬ SA-LÔ-MÔN ĐẠI ĐẾ
1. SA-LÔ-MÔN, CON NGƯỜI KHÔN
NGOAN
Tiểu dẫn
1 Sa-lô-môn thành con rể của
Pha-ra-ô vua Ai-cập, vì đã cưới công chúa vua Ai-cập, và đưa nàng về
Thành của Đa-vít, cho đến khi hoàn thành việc xây cất cung điện của ông,
cũng như Đền Thờ ĐỨC CHÚA và tường thành quanh
Giê-ru-sa-lem.2 Chỉ có điều là dân chúng vẫn tế lễ trên các
nơi cao, vì cho đến nay ông vẫn chưa xây được ngôi đền nào kính Danh ĐỨC
CHÚA.3 Tuy Sa-lô-môn yêu mến ĐỨC CHÚA, bước theo các lời chỉ
dạy của Đa-vít, thân phụ ông; nhưng ông vẫn tế lễ và đốt hương trên các
nơi cao.
Giấc mộng ở Ghíp-ôn (2 Sb 1: 3-12
)
4 Vua đi Ghíp-ôn để tế lễ vì chỗ
ấy là nơi cao quan trọng nhất; Sa-lô-môn dâng một ngàn lễ vật toàn thiêu
trên bàn thờ ấy.5 Tại Ghíp-ôn, đang đêm ĐỨC CHÚA hiện ra báo
mộng cho vua Sa-lô-môn, Thiên Chúa phán: "Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban
cho."6 Vua Sa-lô-môn thưa: "Chính Ngài đã lấy lòng nhân hậu
lớn lao mà xử với tôi tớ Chúa là Đa-vít thân phụ con, như người đã bước
đi trước nhan Chúa cách trung thực, công chính, với tâm hồn ngay thẳng.
Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao ấy đối với người, khi ban cho
người có một đứa con ngồi trên ngai của người hôm nay.7 Và
bây giờ, lạy ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa của con, chính Chúa đã đặt tôi tớ
Chúa đây lên ngôi kế vị Đa-vít, thân phụ con, mặc dầu con chỉ là một
thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền trị nước.8 Con lại ở
giữa dân mà Chúa đã chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng
không đếm nổi.9 Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết
lắng nghe, để cai trị dân Chúa và phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai
có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan trọng như thế? "10
Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn đã xin điều đó.11 Thiên Chúa
phán với vua: "Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã không xin cho được
sống lâu, hay được của cải, cũng không xin cho kẻ thù ngươi phải chết,
nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử,12 thì này, Ta
làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh
mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, cũng
chẳng có ai bì kịp.13 Cả điều ngươi không xin, Ta cũng sẽ ban
cho ngươi: giàu có, vinh quang, đến nỗi suốt đời ngươi không có ai trong
các vua được như ngươi.14 Và nếu ngươi bước theo các đường
lối của Ta, là tuân giữ các giới răn và mệnh lệnh của Ta, như Đa-vít
thân phụ ngươi, thì Ta sẽ kéo dài ngày đời của ngươi."15
Sa-lô-môn tỉnh dậy, thì ra đó là một giấc mộng. Ông trở về Giê-ru-sa-lem
và đứng trước Hòm Bia Giao Ước của Chúa; ông thượng tiến lễ toàn thiêu,
dâng lễ kỳ an và thết tất cả các bề tôi của mình một bữa
tiệc.
Vua Sa-lô-môn xử kiện
16 Bấy giờ có hai người gái điếm
vào chầu vua. Khi đứng trước mặt vua,17 thì một người nói:
"Ôi, thưa chúa thượng tôi, tôi và người đàn bà này cùng ở một nhà; và
tôi sinh một đứa con, trong lúc chị này cùng ở đó với tôi.18
Tôi sinh được ba ngày, thì người đàn bà này cũng sinh. Chúng tôi ở chung
với nhau; ngoài hai chúng tôi ra, không có ai khác trong
nhà.19 Đêm nọ, đứa con của chị này chết, vì chị đè lên
nó;20 giữa đêm chị thức dậy, và trong khi nữ tỳ của ngài vẫn
ngủ, thì chị bế đứa con của tôi đang nằm cạnh tôi, và đặt trong lòng
mình, còn đứa con đã chết của chị, chị đặt vào lòng tôi.21
Đến sáng khi tôi thức dậy cho con bú, thì này đứa bé đã chết. Nhưng khi
tôi nhìn kỹ nhờ ánh sáng ban ngày, thì ra nó không phải là đứa con tôi
đã sinh ra."22 Người đàn bà kia trả lời: "Không phải thế, vì
con tôi còn sống, con chị mới là đứa chết." Nhưng người này lại nói:
"Không phải, con chị mới là đứa chết, đứa sống là con tôi." Và họ cãi
nhau trước mặt vua.23 Bấy giờ vua nói: "Chị này bảo: "Đứa
sống này là con tôi, con chị mới là đứa chết. Chị kia đáp lại: "Không
phải thế, con chị mới là đứa chết, nhưng con tôi còn sống."24
Rồi vua ra lệnh: "Đưa cho ta chiếc gươm." Người ta đưa tới trước mặt vua
một chiếc gươm.25 Và vua quyết định: "Phân đứa trẻ còn sống
ra làm hai, và cho mỗi người một nửa! "26 Bấy giờ người mẹ
của đứa trẻ còn sống, động lòng thương con mình, liền thưa với vua: "Ôi!
thưa chúa thượng tôi, xin ngài cho chị ấy đứa trẻ còn sống; còn giết
chết nó, thì xin đừng! " Người kia nói: "Chẳng phải con tôi, cũng chẳng
phải con chị, cứ chia ra! "27 Bấy giờ vua lên tiếng nói:
"Trao đứa trẻ còn sống cho người nói trước, và đừng giết nó, chính nàng
mới là mẹ nó."28 Toàn thể Ít-ra-en nghe biết vụ án vua đã xử,
đều kính sợ vua, vì thấy rằng Thiên Chúa đã phú bẩm cho vua một sự khôn
ngoan lạ lùng để người xét xử.