Giảng Viên
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
Chương
1
1
Đây là lời ông Cô-he-lét, làm vua ngự tại Giê-ru-sa-lem. Ông là con
vua Đa-vít.
PHẦN THỨ NHẤT
Lời tựa
2
Ông Cô-he-lét nói : "Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân.
Tất cả chỉ là phù vân.3 Lợi lộc gì đâu khi con người phải
chịu đựng bao gian lao vất vả dưới ánh nắng mặt trời ?4 Thế
hệ này đi, thế hệ kia đến, nhưng trái đất mãi mãi trường tồn.5
Mặt trời mọc rồi lặn ; mặt trời vội vã ngả xuống nơi nó đã mọc lên.6
Gió thổi xuống phía nam, rồi xoay về phía bắc : gió xoay lui xoay tới
rồi gió đi ; gió trở qua trở lại lòng vòng.7 Mọi khúc sông
đều xuôi ra biển, nhưng biển cũng chẳng đầy. Sông chảy tới đâu thì từ
đó sông lại tiếp tục.8 Chuyện gì cũng nhàm chán, chẳng thể
nói gì hơn. Mắt có nhìn bao nhiêu cũng chẳng thấy gì lạ, tai có nghe
đến mấy cũng chẳng thấy gì mới.
9 Điều đã có, rồi ra sẽ có, chuyện đã làm, rồi lại sẽ làm
ra :
dưới ánh mặt trời, nào có chi mới lạ ?
10 Nếu có điều gì đáng cho người ta nói : "Coi đây, cái mới
đây này !", thì điều ấy đã có trước chúng ta từ bao thế hệ rồi.11
Chẳng ai còn nhớ đến người xưa, và đối với những người đến sau thì
cũng thế ; các thế hệ mai sau sẽ chẳng còn nhớ đến họ.
Đời sống của vua Sa-lô-môn
12
Tôi là Cô-he-lét, tôi đã làm vua cai trị Ít-ra-en ở Giê-ru-sa-lem.13
Tôi đã chú tâm tìm hiểu và dùng trí khôn ngoan mà khảo sát tất cả
những gì xảy ra dưới bầu trời : đó là công việc nhọc nhằn Thiên Chúa
bắt con cái loài người phải để tâm thực hiện.14 Sau khi
nhìn thấy mọi công việc thực hiện dưới ánh mặt trời, tôi nhận ra : tất
cả chỉ là phù vân, chỉ là công dã tràng xe cát.15 Cái gì đã
cong, uốn làm sao nổi, cái gì đã thiếu, đếm thế nào ra ?
16 Tôi tự nhủ : Này tôi đã gom góp, đã thu thập được nhiều
điều khôn ngoan hơn tất cả những vị đã cai trị Giê-ru-sa-lem trước
tôi. Trí tôi đã học hỏi được nhiều điều khôn ngoan, tích luỹ được bao
nhiêu kiến thức ;17 tôi đã chú tâm phân biệt đâu là khôn
ngoan, tri thức, đâu là điên rồ, khờ dại. Ngay cả việc này nữa, tôi
nhận thấy đó cũng chỉ là công dã tràng.
18 Càng nhiều khôn ngoan, càng nhiều phiền muộn,
càng thêm hiểu biết, càng thêm khổ đau.