Trong những năm gần đây, vấn đề thông tin
đại chúng đã tiến được những bước thật khổng lồ với đôi hia bảy
dặm, mà ngày xưa có nằm mơ cũng chẳng thấy.
Trong số báo trước, gã đã bàn tới chuyện
điện thoại. Từ điện thoại công cộng được đặt tại bưu diện, còn
gọi là nhà dây thép gió, đến điện thoại bàn trong các gia đình.
Rồi sau đó, từ điện thoại bàn tới điện thoại di động trong túi
mỗi người, vốn được gọi bằng một danh từ rất thân thương là…dế
con, với đủ mọi hình dáng, mọi màu sắc, mọi điệu nhạc, mọi chức
năng.
Hôm nay gã xin trình bày về chuyện
internet. Vậy internet là gì ?
Cách đây mười mấy năm, gã tậu được một
chiếc máy vi tính và đã được coi là hơi bị văn minh. Vì không
phải là dân chuyên nghiệp, cho nên đối với gã, chiếc máy vi tính
được dùng thay cho chiếc máy chữ cổ lỗ sĩ. Ngồi đánh văn bản
không còn đau buốt những đầu ngón tay. Rồi lại còn có thể chỉnh
sửa theo ý muốn của mình. Bỏ chỗ này, thêm chỗ kia, thật là
trên cả tuyệt vời.
Sau đó, chiếc máy vi tính được nối mạng và
gã có thể ngồi nhà mà liên lạc với bè bạn khắp bốn phương thiên
hạ. Đây quả thực là một phương tiện phù hợp với chủ trương của
gã, đó là ngon, bổ rẻ…
Theo “Từ điển Bách khoa Việt Nam” thì
internet là mạng thông tin máy tính toàn cầu, cho phép bất kỳ
máy tính nào nối với mạng đều có khả năng thông tin với các máy
tính trên mạng thông qua một địa chỉ chính xác. Mạng được xây
dựng trên cơ sở hạ tầng viễn thông để cung cấp các dịch vụ công
cộng và dịch vụ cá nhân.
Internet được thai nghén và được hình thành
tại Hoa Kỳ vào năm 1969. Thuở ban đầu chỉ là một mạng máy tính
của bộ Quốc phòng, có tên là Arpanet, nhằm liên lạc thông tin
giữa các trường đại học và các đơn vị quân đội. Rồi từ đó cho
đến nay, internet không ngừng được hoàn chỉnh và được bàn dân
thiên hạ, từ chú nhóc tì cho đến ông già đầu bạc, chiếu cố và
sử dụng.
Riêng tại Việt Nam, dịch vụ internet được
chính thức khai trương vào ngày 19 tháng 11 năm 1997. Tuy sinh
sau đẻ muộn, nhưng internet tại Việt Nam vẫn liên tục phát triền
và có mặt khắp các hang cùng ngõ hẻm của đất nước này.
Chắc hẳn không ai dám phủ nhận những lợi
ích to lớn mà internet đã đem đến cho nhân loại.
Trước hết, đây là một phương tiện liên
lạc thông tin thật mau chóng. Gã còn nhớ ngày xưa muốn viết và
gửi một bài báo, thì phải tốn rất nhiều công sức. Đồng thời,
phải trừ hao ít nữa là hai tháng.
Trước hết, phải ngồi vào bàn đánh máy, rồi
mang ra bưu điện gửi. Thời gian bức thư được chuyển từ Việt Nam
qua Thụy Sĩ là ba tuần hay một tháng. Sau đó, tòa soạn phải đánh
máy lại, dàn trang, in ấn và phát hành cũng mất toi một tháng
nữa. Còn bây giờ thì khỏe re. Viết xong chỉ cần nhấn nút. Và
trong giây lát, bài viết đã có mặt tại tòa soạn. Nhân viên tòa
soạn chỉ cần cắt dán và trình bày mà thôi.
Cũng vậy trong phạm vi liên lạc cá nhân.
Viết và gửi một bức thư vừa vất vả, lại vừa hao tốn
thời giờ và tiền bạc. Còn bây giờ gửi một cái “meo”
với tài liệu đính kèm, vừa rẻ lại vừa mau. Chỉ hơi
buồn cười một tí là viết không có dấu, nên phải đoán.
Và trong một vài trường hợp đã đoán sai, đoán trật.
Chẳng hạn hai chu “nghi ngoi”, co thể hiều là “nghỉ ngơi”
hay “nghĩ ngợi” tùy theo mạch văn. Và còn những chữ độc
địa hơn nhiều.
Tuy nhiên, một lợi ích khác không kém
phần quan trọng, đó là internet đã cung cấp cho chúng ta một
kho tài liệu thật đa dạng, thật phong phú, khả dĩ làm
cho chúng ta mở rộng tầm nhìn và trau dồi thêm được vô
vàn kiến thức. Internet được coi như là một cánh cửa mở
rộng, để chúng ta đi vào thế giới. Với internet, chúng ta
có thể giải trí, có thể du lịch, có thể học hỏi, có thể
trao đồi kinh nghiệm…
Tuy nhiên, một đồng tiền có mặt sấp
và mặt ngửa, mặt phải và mặt trái, internet cũng có
hai mặt : mặt tốt và mặt xấu, mặt lợi và mặt hại.
Cái hại đầu tiên mà bản thân gã đã
phải hứng chịu, đó là internet đã biến gã trở nên một tên
ăn trộm, ăn cắp. Thực vậy, ngày xưa ngồi lọc cọc đánh
máy, nhưng gã lại rất tự hào, bởi vì bài nào viết ra,
thì chính xác là của gã, do gã đã đổ công sức của
mình mà đầu tư cho bài viết ấy. Còn bây giờ, với số
lượng thông tin ồ ạt, khiến gã tối tăm cả mặt mũi. Cứ
việc liếc qua, thấy hay thì lưu vào kho tài liệu và khi
cần, sẽ mang ra “chế biến” mà xài đỡ.
Thành thử, gã cứ vô tư mượn đỡ, hay
vô tư xài chùa của thiên hạ, miết rồi trở thành một
thói quen lúc nào cũng không hay. Thói quen này làm thui
chột khả năng sáng tác. Đầu óc không suy nghĩ, không làm
việc, thì cũng sẽ bị cùn dần và mòn dần đi với thời
gian mà thôi.
Bây giờ, xin bàn tiếp mấy hiện tượng
đang được bàn dân thiên hạ chú ý, nhưng đồng thời cũng
mang lại những hậu quả tai hại cho bản thân cũng như cho
gia đình, cho người già cũng như cho người trẻ.
Xin được nói ngay rằng gã không phải là
một cư dân thường trú trên mạng, nên chỉ lượm lặt những gì
báo chí đăng tải, hay bàn dân thiên hạ xì xèo mà thôi.
THỨ NHẤT LÀ…WEB ĐEN.
Đối với người phương Đông, chuyện tình
dục là chuyện riêng tư, rất ít khi được bàn luận một
cách công khai giữa thanh thiên bạch nhật với bàn dân
thiên hạ. Đôi khi còn là điếu cấm ky.
Nhưng đối với người phương Tây thì lại
khác, đây là một nhu cầu rất tự nhiên, như ăn và uống.
Vì thế, họ thường có thái độ thông thoáng và cởi mở
hơn. Cũng vì thái độ thông thoáng và cởi mở này, mà
hằng ngày gã nhận được không biết bao nhiêu thư rác, trong
đó đa số đều nói đến chuyện tình dục cũng như quảng
cáo cho những loại thuốc, chẳng hạn như viagra…
Hơn thế nữa, làm sao có thể kể hết những
trang web trên internet bàn về chuyện tình dục. Hằng hà
sa số. Bất cứ nghĩ ra một chữ nào, gõ vào máy rồi thêm
cái đuôi…”com”, rồi nhấn nút. Thế là trang web đó sẽ
hiện ra.
Ở Việt Nam, người ta gọi những trang web
chuyên về tình dục với những hình ảnh thuộc loại phim
“con heo”, sỗ sàng, khích thích là những trang…web đen.
Nhiều nhà giàu trang bị may vi tính
cho con cái ở phòng riêng. Thấy con suốt ngày cặm cụi
học hành. Ai dè những cậu ấm va cô chiêu ấy suốt ngày
vùi đầu vào những trò chơi, hay đi lang thang vào những
trang web đen để sưu tầm hàng độc. Sao chép và truyền cho
nhau, đề rồi cuối cùng việc học hành bị sa sút. Sống
vật vờ như kẻ mất hồn và thiếu ngủ.
Không phải chỉ bọn trẻ mới la cà trên
những trang web đen cho thỏa mãn óc tò mò và tính hiếu
kỳ, mà ngay cả những người mang nặng tuổi đời cũng vẫn
chịu khó chui vào đó để tìm lấy cho mình những cảm
giác mạnh. Gã không nhớ rõ một tờ báo nào đó đã làm
cuộc điều tra và cho biết kết quả không ít người
đã…”nghiện” những trang web đen này.
Chiếc áo vấy bẩn, ta có thể giặt đi
giặt lại một cách dễ dàng. Thế nhưng, một hình ảnh xấu,
khi đã lọt vào trong tâm hồn, thì khó mà tẩy xóa cho
được. Nó sẽ cắm dùi và chiếm lấy tâm hồn làm nơi cư
trú, để rồi bất kỳ lúc nào nó cũng có thể hiện lên và
nhảy múa trong đầu óc.
Kinh nghiệm cũng cho thấy : chơi dao có
ngày đứt tay. Sống trong dịp tội mà không sai lỗi vấp
phạm, thì đó là một phép lạ cả thể, mà chắc chắn Chúa sẽ
chẳng bao giờ thực hiện cho chúng ta.Từ những hình ảnh
nhảy múa trong đầu óc, đến những cám dỗ và từ những cám
dỗ đến những hành động tội lỗi, tất cả chỉ là những
đoạn đường ngắn mà thôi.
Ở Việt Nam, số thanh thiếu niên phạm
vào những trọng tội, như cướp của, giết người, hãm
hiếp…hình như mỗi ngày một gia tăng. Va khi được hỏi tại
sao lại hành động như thế, nhiều em đã trả lời tỉnh bơ
:
- Thấy trên phim ảnh người ta làm vậy,
nên bắt chước mà làm theo.
THỨ HAI LÀ…CHÁT.
Chát là trò chuyện, trao đổi thông tin
trên mạng giữa hai hay nhiều người bằng hình thức điện
thư. Cái thế mạnh của chát là không ai biết được ai, nên
dân chát cứ mặc sức tung hoành.
Họ thường dùng những “nickname” thật ấn
tượng để cho bàn dân thiên hạ phải chú ý đến, chẳng hạn
: quandui (quần đùi), emconcodon (em còn cô đơn),
chiconaothoi (chỉ còn áo thôi), taychoisungsuc (tay chơi sung
sức), natso (nát sọ), chemchamay (chém cha mày)…Những cái
tên ấy vừa ít văn hóa, vừa kém thẩm mỹ, lại vừa thiếu
giáo dục, nhưng vẫn được lôi lên mạng, khiến cho nhiều
người phải giật mình và ngao ngán.
Vì không ai biết ai, nên họ tha hồ tán
hươu tán vượn, với những lời lẽ sặc mùi máu me thô tục
khi họ chửi bới lẫn nhau, hay ủy mị ướt át khi họ nói
đến chuyện tình cảm và mời chào.
Tác giả Đinh Quý Anh, trong một bài
viết trên báo “Công An Thành Phố”, đã kể lại những ghi
nhận của mình như thế này :
Chiều 12 tháng 10, tôi vào phòng máy
tính trên đường Phạm Viết Chánh, tại đây có trên 30 máy,
đa số đã có người. Khách là những gương mặt còn non
choẹt, đang say sưa chơi game và tán dóc.
Lấy lý do tìm bạn, tôi lướt một vòng
quanh phòng. Ngoài những nickname khiêu chiến, khích bác
lẫn nhau, nhiều tay chát còn thản nhiên trao đổi chuyện
tình rất sành điệu, trong khi tuổi đời của họ vẫn còn
quá trẻ.
Một cô bé 14, hay 15 tuổi là cùng, mang
nickname “ghientrai” (ghiền trai) viết :
- Mình đã có một đời chồng, làm tình
rất sõi.
Viết xong, cô bé cười ha hả vì đối
phương đã bị đánh lừa. Tuy nhiên, bạn chát của cô bé
cũng rất cao thủ khi nhắn lại :
- Với một người từng làm đàn ông từ
lúc 15 tuồi, thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Chẳng biết “người đàn ông” kia bao nhiêu
tuổi, hay chỉ là một cô bé còn thích ô mai, lấy nickname
người lớn để đùa cợt.
Tôi hỏi một học sinh cấp ba ngồi bên
phải :
- Tại sao em khoái chát ?
Chú nhóc cho biết :
- Vì thấy vui, tụi nó với mình chửi
nhau thoải mái. Một vài người còn dạy mình cách “cưa” con
gái…nên muốn thử.
- Em không thấy là vượt quá sức mình
à ?
- Chẳng sao cả. Chát chỉ là trò ảo,
mọi người đều dối gạt nhau, không riêng gì em. Chủ yếu
là tìm cảm giác lạ.
Do tính chất ảo của chát, người ta tha
hồ hoán đổi vị trí cho nhau : già biến thành trẻ, còn
trẻ thì lại biến thành già. Con giai biến thành con
gái, còn con gái thì lại biến thành con giai. Đờn ông
biến thành đờn bà, còn đờn bà thì lại biến thành đờn
ông.
Hơn thế nữa, người ta lại còn mặc sức
thêm râu thêm ria, vẽ vời về địa vị, nghề nghiệp cũng
như con người của mình, để lừa gạt đối phương.
Vừa mới làm quen trên mạng, chị L được
người bạn trai mời đi hát karaoke. Tại đây, trong lúc người
bạn trai mời chị uống bia, thì tên bạn hắn viện cớ vào
toilet. Sau đó, người bạn trai lấy lý do ra ngoài để gọi
điện thoại, rồi cả hai tên đều chuồn mất tăm, đề lại
chị ngồi một mình, cùng với tờ hóa đơn trị giá 1,2
triệu đồng.
Có những ông chồng và những bà vợ, vì
không được hạnh phúc, hay gặp phải những khó khăn và rạn
nứt trong gia đình, nên đã chọn chát làm nơi trút bàu tâm
sự. Họ say mê chát, bởi vì họ được thoải mái giãi bày
những hoàn cảnh éo le của mình.
Hơn thế nữa, người tình ảo trên mạng
lại chẳng bao giờ gây phiền toái và rắc rối cho họ.
Trái lại, luôn “chiều” họ ở mọi nơi và trong mọi lúc.
Cuối cùng họ lấy ảo làm thực và lấy thực làm ảo, để
rồi cuối cùng gia đình họ chắc chắn sẽ đứng bên bờ vực
thẳm của đổ vỡ.
Tệ hại hơn nữa, chát còn là nơi “mần
ăn” của gái mãi dâm. Thực vậy, các chị em ta cũng đua nhau
lên mạng để săn tìm khách làng chơi. Nếu đồng ý, thì
sẽ cho ngắm “hàng” qua webcam, để dễ bề trả giá, biến
chát trở thành một cái bẫy moi tiền của những “con nai
vàng ngơ ngác”, hay của những kẻ ham của lạ và thích
chơi trống bỏi.
Tóm lại, một số người đến với chát để
học hỏi, để trao đổi kinh nghiệm, để chia sẻ những tâm
tình chân thật, cũng như để kiếm tìm cho mình một chút
tình cảm, vốn đã bị thiếu hụt nơi bản thân, hay trong
cuộc sống gia đình.
Tuy nhiên, nhiều người khác đến với chát
cốt để tán dóc, để chửi bới, đề dối gạt, để nói
những chuyện tầm bậy tầm bạ. Họ đã vô tình biến một sân
chơi vốn lành mạnh, dành cho những người bạn lâu ngày
muốn gặp nhau để trao đồi thông tin, thành một đám xà
bần hổ lốn, mang nhiều tính cách độc hại, hơn là đem
lại những lợi ích thiết thực.
THỨ BA LÀ LỐC (BLOG)
Hiểu một cách đơn giản, lốc là một
thứ nhật ký điện tử mà người khác cũng có thể tham dự.
Chẳng hạn gã đưa ra một quan điểm và người khác cũng có
thể gửi vào đó những ý nghĩ, những suy tư của mình.
Theo tac giả Kim Cúc của báo Gia Đình,
thì trong thời gian gần đây, lốc nở rộ như một sân chơi
cho nhiều người, đặc biệt là giới trẻ.
Với lốc, họ thể hiện được những cá
tính của mình một cách cởi mở và tự nhiên, chẳng hạn
khả năng làm báo trên mạng, phản ảnh sinh động cuộc
sống của giới trẻ.
Với lốc, họ là những ông vua của thế
giới mạng, một thế giới không biên cương. Chính vì tự coi
mình là một ông vua, nên nhiều người đà biến lốc trở
thành một thế giới ích kỷ, một nơi truyền bá những quan
điểm thiếu lành mạnh của mình.
Một cậu học trò lớp 11 đã dành mỗi
ngày 8 tiếng đồng hồ để viết và trang trí cho lốc của
mình. Đồng thời, qua đó cậu hô hào chống lại sự “chuyên
chế” của gia đình, mà cậu gọi đó là “thuộc địa của những
lễ giáo phong kiến”. Mỗi ngày cậu đưa lên mạng khuôn mặt
“tội nghiệp” của mình sau những trận “tra tấn” bằng cách
răn dạy của cha mẹ. Thỉnh thoảng cậu lại bỏ nhà đi
chơi, có khi một hai ngày và cậu rất tự hào coi đó là
những “cuộc đào tẩu thoát khỏi sự kìm kẹp của cha mẹ”.
Hành động này đã gây nên những hậu
quả rất tai hại, vì đám bạn cậu rất ủng hộ lập
trường của cậu và tôn cậu lên làm “đại ca”. Thỉnh
thoảng cả đám bạn này cùng với đại ca của mình lại
trốn nhà đi chơi, tiêu phí tiền bạc của cha mẹ.
Một cô bé khác với biệt danh là “búp
bê Bắc Kinh” lại quảng bá cho lập trường yêu chuộng tự
do của mình. Cô bé phát biểu :
- Con gái ở xứ mình đến hắt xì hơi
cũng phải xin phép.
Vì thế, cô bé hô hào giới trẻ vùng
dậy chống lại mọi thứ lễ giáo, chống lại cha mẹ và
những người vốn đặt ra luật lệ kỷ cương và kìm hãm sự
phát triển.
Những lốc như trên phải chăng là một
kiểu tuyên truyền cho những tư tưởng độc hại?
Ngoài những lốc mang nặng tính cách
đấu tranh, phổ biến những quan điểm lệch lạc, còn có
những người đã biến lốc của mình thành một trang web đen,
bằng cách phóng lên đó những hình ảnh khiêu gợi, những
hình ảnh chụp lén ở ngoài đường hay ở những nơi sinh
hoạt công cộng khác. Cùng với những hình ảnh này là
những lời chú thích đầy khiêu khích. Tất cả đều được coi
là thứ hàng độc, là một cách chơi trội để hơn người
khác.
Lốc không phải chỉ ảnh hưởng tới giới
trẻ, mà đôi khi còn làm tê liệt đời sống gia đình. Gã
không có kinh nghiệm gì về vấn đề này, nên xin trích một
vài đoạn trong một bài viết của Nguyên Phương, đăng trên
báo Phụ Nữ Chủ Nhật, số ra ngày 15 tháng 4 năm 2007, như
sau :
…Vợ chồng tôi cưới nhau đã hơn 20 năm.
Cuộc sống của chúng tôi tương đối đầy đủ vì cả hai đều
có thu nhập ổn định. Bé Vy, con gái duy nhất của chúng
tôi, đang theo đại học năm cuối.
… Một bữa, Vy đi học về sớm, nhìn tôi
chăm chăm :
- Mẹ, có khi nào mẹ…mất ba không?
Tôi chưng hửng:
- Con ăn nói gì kỳ vậy, Vy?
- Con không kỳ đâu, mẹ theo con.
Con bé lôi tôi vào phòng như một cơn
lốc, bật CPU.
- Gì vậy con, để mẹ nấu cơm.
- Mẹ cứ lo nấu cơm đi, có ngày mất ba
thiệt đó.
- Là sao, con giải thích cụ thể đi.
- Mẹ biết lốc không?
- Lốc hả, mẹ có nghe nói, nhưng liên
quan gì đến ba con?
- Mẹ ơi, ba tạo lốc lâu rồi, pây-viu
(page views) đã lên tới mấy chục ngàn, lít-phren
(list friends) hơn cả trăm người.
- Ừ, thì sao?
- Thì ba bắt đầu quan tâm tới mấy
lốc-gờ (blogger) khác chứ sao!
- Trời ơi, con nói cái gì mẹ không
hiểu?
- Có gì mà không hiểu, mỗi người trên
thế giới mạng tạo cho mình ít nhất một lốc, đặt
níc-nem (nickname), đì-zai (design) theo gu của
mình, rối bắt đầu viết en-trai (entry). Lốc
nào có nhiều en-trai hay sẽ được đông đảo
lốc-gờ theo dõi, còm-măng (comment), đòi ạt
(add)…
- À, vậy là ba con viết an-trai
hay nên có nhiều người còm-măng và đòi ạt
hả?
- Ba con viết cũng hay, nhưng có nhiều
người hay hơn. Trong số phren của ba nổi bật một
lốc-gờ có níc (nick) là Ướtmi. Cô này
viết về tổ ấm của mình…
- Trời, tưởng gì, cái đó mẹ cũng
viết được vậy. Mẹ cũng có ba, có con.
Con tôi khẳng định chắc nịch làm tôi
cụt hứng :
- Không dám đâu! Mẹ sẽ không bao giờ
viết được như cô ấy. Vì cô ấy tỏ ra rất sâu sắc, rất
nhạy cảm tinh tế và dặc biệt là rất “prồ” nữa. Bên
cạnh những trang viết về chồng con, cô ấy còn có những
bài rất hay về ba mẹ, họ hàng, bè bạn, thời thơ ấu,
thời thiếu nữ, shopping…Bài nào cũng hay. Cô ấy lại
siêng viết mỗi ngày nên thu hút được cả mấy trăm ngàn
lượt người đọc. Đến con từng là học sinh giỏi Văn mà
cũng phải gật gù tấm tắc khi đọc lốc cô ấy.
- Nhưng tại sao con biết ba con có
lốc và quan tâm đến lốc cô ấy?
- Bạn con cho con ling (link) của
lốc Ướtmi, con đọc thấy thích nên ạt Ướtmi
vào lốc mình, rồi vào lít-phren của cô ấy
và thấy ba.
- Sao con biết đó là ba?
- Mặc dù ba lấy níc là Rong
Rêu, nhưng con vẫn biết đó là ba, vì cái a-va-ta
(avatar) ba đề là hình ba dắt con đi lãnh thưởng hồi học
mẫu giáo, cái hình trắng đen đó, mẹ nhớ không?
Tôi cười phá lên :
- Trời, ba con mà rong rêu nỗi gì,
bình thường thấy ổng khô như ngói mà!
- Vậy là mẹ không hiểu ba rồi. Ba con
là người rất giàu tình cảm, con theo dõi lốc ba
cả năm nay nên con biết. Ba viết lại các kỷ niệm khi học
phổ thông, lên đại học, về hoa lá cỏ cây, quán cà phê,
về cô N, cô X gì gì mà ngày xưa ba yêu và yêu ba. Nhưng
con thích nhất en-trai “Con gái của ba”. Bài đó ba
nói ba hối hận vì đã quát con khi con đòi đi học
hip-hop, ba nói là ba hiểu ai cũng có một thời tuổi trẻ,
ba còn nhắc lại đã vui khi thấy con biết lật, biết đi
thế nào, đau lòng khi con bị sốt xuất huyết ra sao…Nhờ
đọc lốc ba mà con thương ba hơn đó.
- Vậy ba có nói gì về mẹ không?
- Dạ không.
Tôi lặng đi.
…Dạo này tôi không còn xem tivi buổi
tối nữa. Tôi lên phòng bé Vy, đọc lốc anh và
lốc “người ta” dưới sự hướng dẫn của chuyên viên mạng
là con tôi. Tôi đọc kỹ từng en-trai của anh, từng
com-măng người ta gửi cho anh và anh đáp trả người
ta. Không ngờ chồng tôi “trẻ hóa” quá…
Con tôi bảo:
- Cô ấy ạt ba sau khi đọc một
en-trai của ba có nhắc đến tên cô ấy.
Tôi dò tìm :
- “…Những người ưa che giấu nỗi buồn
thường là những người buồn lâu và buồn sâu nhất. Mong
Ướtmi đủ bản lãnh vượt qua những giai đoạn khó khăn trong
đời…”
Và đây là com-măng của người ta :
- “Cảm ơn moungu chưa quen bao giờ
nhưng lại thấu hiểu một ngóc ngách tâm hồn của Ướtmi…Cho
phép Ướtmi ạt bạn vào phren nhé!”
Và en-trai này :
- “Hôm nay bé Mía sốt cao quá. Mình
đã gọi cho anh hai lần, nhưng lần nào anh cũng từ chối.
Mình hiểu là anh đang có nhiều công việc, nó ngăn không
cho anh chạy về với mẹ con mình như ngày nào…”
Cũng từ en-trai này mà con tôi
cho rằng mẹ sắp mất ba :
- Ba không cầm lòng được nên đã đi mua
một con gấu bông. Con không biết ba chuyển bằng cách nào
mà mấy ngày sau khi bé Mía lành bệnh, cô ta đã post
hình đứa bé ôm con gấu trắng lên, rồi viết là
“Chú Rong Rêu ơi, chú chưa biết bé
Mía thương con gấu thế nào đâu. Không có nó là bé không
chịu ngủ đâu!”
- Thôi, con không nên nghĩ ngợi lung
tung. Chuyện ba tặng quà cho một đứa trẻ cũng thường thôi.
Con tôi cong môi nói :
- Không đâu, ba tặng vì thương mẹ nó
ấy chứ.
Tôi trấn an con mà lòng dạ nào yên.
Không ngờ cái thế giới tưởng chừng như vô thưởng vô
phạt, “sắc sắc không không” đó lại có thể khiến chồng tôi
dành công sức và thời gian cho nó đến vậy.
Nơi đó, anh tự do hồi tưởng, tự do mơ
mộng, tự do độc thoại, cũng như đối thoại và mong ngóng
chia sẻ. Nơi đó không có người đàn bà ngoài 50, vóc dáng
sồ sề, tối ngày chỉ biết còng lưng lo chuyện tiền nong,
cơm nước, cằn nhằn. Nơi đó toàn là những đôi cánh thiên
thần thuần khiết và ăm ắp xúc cảm. Chuyện đời đẹp như
thơ như tranh.
Tôi biết phải làm gì bây giờ? Chẳng
lẽ nhờ con biến mình thành một “lốc-gờ”. Hay là tôi sẽ
cam phận…mất chồng, như con tôi đang dự đoán ?
Gã Siêu
gasieu@gmail.com
|