Người đời thường bảo :
- Thái quá, bất cập.
Phàm những gì quá độ, đều bất ổn.
Trong khi đó, nhân đức luôn đứng ở giữa, ở cái mức trung dung.
Từ nhận định trên, gã đi vào mối
liên hệ giữa anh chồng với chị vợ và đã nhận ra những thái độ
quá quắt, dẫn đến những chuyện không hay trong đời sống tình cảm
của cá nhân cũng như gia đình.
Thái độ thứ nhất, đó là coi vợ
như đầy tớ, để rồi mặc sức “khủng bố”.
Trước hết là khủng bố về mặt tinh
thần bằng những cấm đoán, áp đặt tư tưởng và lập trường của mình
trên tư tưởng và lập trường của vợ, theo kiểu phu xướng vụ tùy,
xuất giá tòng phu, khiến người vợ lúc nào cũng phải vâng lời tối
mặt.
Tiếp đến là khủng bố về mặt thể
xác bằng những đánh đập, hành hạ, thượng cẳng chân hạ cẳng tay,
khiến vợ phải mang thương tích, đồng thời lúc nào cũng phải sống
trong tình trạng căng thẳng và ngột ngạt. Thậm chí đôi khi còn
dẫn tới một cái chết oan uổng và tất tưởi.
Gã xin đưa ra một trường hợp điển
hình cho những bạo hành trong gia đình :
Sau khi cưới, những ngày tháng
hạnh phúc chưa được bao lâu, thì gia đình bắt đầu có mối bất hòa
và rạn nứt. Ban đầu từ chuyện mẹ chồng nàng dâu, cho đến những
chuyện cỏn con của đời sống vợ chồng.
Cứ không bằng lòng điều gì, chẳng
cần góp ý với chị một câu nào, anh liền đánh đập chị như một thú
tiêu khiển. Hết đánh, rồi tới đập phá đồ đạc và chửi bới đe nẹt
chị.
Khi bị anh đánh đâp thâm tím cả
mặt mày, chị quay sang cầu cứu bố mẹ chồng, nhưng cũng chẳng
nhận được một sự an ủi nào. Tệ hơn nữa, bố mẹ chồng còn gọi
điện, mời bố mẹ đẻ lên để “nói chuyện”. Đích điểm của những lần
nói chuyện ấy chỉ là những lời lẽ chửi bới, nhục mạ, hay nhẹ
nhàng nhất thì cũng dạy cho chị và và gia đình bên ngoại một bài
học…(Báo Gia đình, số 13 ra ngày 26 tháng 3 năm 2007).
Thái độ thứ hai, đó là coi vợ như
bà chủ, để rồi lúc nào cũng khúm núm và nơm nớp sợ hãi.
Đây là tác phong đã được Tú Xương
miêu tả :
- Làm trai rửa bát quét nhà,
Vợ gọi thì dạ, bẩm bà em đây.
Phần đông các ông chồng trên trái
đất này đều mắc phải một chứng bệnh, được gọi toạc móng heo ra,
là chứng bệnh “sợ vợ”. Các ông ấy đã lý sự cùn với nhau để bênh
vực cho chứng bệnh vốn dĩ đã trở nên “di căn” hay “mãn tính” của
mình.
Chẳng hạn :
- Mình sợ vợ mình, chứ đâu có sợ
vợ người ta đâu mà lo.
Chẳng hạn :
- Mình đâu có sợ vợ, mà chỉ nể
vợ.
Chẳng hạn :
- Mình làm vậy cốt để cho cửa nhà
được êm ấm.
Tuy nhiên, dù biện minh thế nào
chăng nữa, thì râu quặp cũng vẫn chỉ là râu quặp mà thôi. Những
anh chồng sợ vợ vốn thường sống và thực thi hết mình lời khuyên
bảo sau đây :
- Kính vợ đắc thọ,
Sợ vợ sống lâu.
Nể vợ ta hết u sầu,
Để vợ lên đầu, thì trường sinh
bất lão.
Ngoài hai thái độ bất cập kể
trên, nhiều lúc gã còn gặp thấy một thái độ khác, tuy không đến
nỗi tệ hại, nhưng cũng không kém phần bất ổn đó là cái thói nịnh
vợ.
Thái độ này, hình như cũng đã
được Tú Xương bàn đến như sau :
- Vuốt râu nịnh vợ con bu nó.
Quắc mắt khinh đời cái bộ anh.
Sỡ dĩ như vậy bởi vì trong thâm
tâm, anh chồng luôn dành cho chị vợ một địa vị…tối ưu :
- Nhất vợ nhì giời.
Lắm lúc anh chồng nịnh một cách
rất trơ trẽ, khiến người được nịnh là chị vợ cũng cảm thấy
ngượng ngùng. Những lời lẽ nịnh bợ ấy sẽ phản tác dụng vì trở
nên bôi bác giả hình, như muốn che lấp một ý đồ đen tối nào đó.
Để tránh đi tình trạng bi đát
trên, hôm nay gã xin…”cắt thuốc” và đưa ra mấy thang “độc
chiêu”, thay vì phải khen vợ thì lại được vợ khen.
Anh chồng phải nắm đàng chuôi,
phải ở vào cái thế “thượng phong” và phải chơi “nước cờ
cao”…Như vậy mới xứng với đấng mày râu, mới đáng với bậc tu mi
nam tử.
Thang thuốc gã đưa ra gồm bốn vị
:
- Thứ nhất : đưa lương đủ.
Thứ hai : tối ngủ nhà.
Thứ ba : giúp việc bà.
Thứ tư : quà đúng lúc.
Bây giờ gã sẽ bàn rộng tán dài về
từng vị trong thang thuốc tuyệt vời ấy.
Thứ nhất
: đưa lương đủ.
Kinh nghiệm cho thấy : để làm
được chuyện nọ chuyện kia, thì vấn đề đầu tiên bao giờ cũng vẫn
là vấn đề…tiền đâu.
Trong phạm vi gia đình, quốc gia
cũng như quốc tế, ai nắm được túi tiền, thì người đó cũng nắm
được quyền lực, để rồi chi phối và bắt người khác phải quy phục
mình răm rắp.
Gã xin đưa ra một thí dụ, chẳng
hạn như những đồng tiền viện trợ.
Nước Mỹ vốn là nước hào phóng
nhất trong vấn đề viện trợ cho các…chư hầu. Thế nhưng, một khi
đã ngửa tay nhận lãnh những đồng tiền viện trợ, thì chắc chắn sẽ
phải đi vào quĩ đạo của Mỹ. Mỹ bảo sao phải nghe vậy, bằng không
thì sẽ bị cắt viện trợ. Lúc đó sẽ dở khóc, dở cười và dở mếu
nữa.
Thành thử, dù là viện trợ nhân
đạo, nhưng cũng vẫn kèm theo những điều kiện. Và những điều kiện
này thường được hiểu ngầm với nhau, chứ ít khi được viết ra trên
giấy trắng mực đen.
Trong phạm vi gia đình cũng vậy.
Sở dĩ uy quyền của chị vợ tương đối lớn, bởi vì chị vợ vốn là
“tay hòm chìa khóa”, nắm giữ tiền bạc trong gia đình.
Với vai trò của người quản lý
khôn ngoan, chị vợ nào cũng muốn thâu tóm tất cả vào một mối. Vì
thế, chị vợ không những muốn kiểm soát tiền lương cũng như tiền
lậu, tiền bổng cũng như tiền lộc của anh chồng, mà còn muốn cứ
đúng hẹn, anh chồng phải giao nộp đầy đủ, không thiếu một đồng,
không thừa một cắc. Sự giao nộp đầy đủ này đem lại rất nhiều lợi
ích.
Trước hết, chị vợ biết đường mà
chi tiêu cho gia đình. Thực vậy, sống trong thời buổi gạo châu
củi quế, vật giá leo thang đến chóng cả mặt. Vì thế, ngân sách
trong gia đình thường bị thâm thủng và thiếu hụt, đôi khí tới
mức độ trầm trọng.
Nắm được đầu vào, chị vợ mới có
thể lên kế hoạch cho đầu ra một cách hợp tình và hợp lý, liệu
cơm mà gắp mắm, cái gì không cần thiết thì gạch bỏ, chứ không
bóc ngắn cắn dài, con nhà lính tính nhà quan, để suốt đời cứ bị
nợ nần chồng chất.
Tiếp đến, vì tiền bạc được quản
lý một cách hết sức chặt chẽ, nên chị vợ sẽ giúp cho anh chồng
tránh được những thói hư tật xấu, những tệ đoan xã hội.
Đúng thế, các cụ ta ngày xưa đã
bảo :
- Có tiền mua tiên cũng được.
Chính vì thế, người thời nay cũng
nhận xét và thấy được rằng :
- Đờn ông, muốn hư thì phải có
tiền.
Hay nói cách khác :
- Tiền dễ làm cho cánh đờn ông
trở thành hư.
Thực vậy, có tiền anh chồng mới
dễ dàng cùng với bè bạn chén thù chén tạc. Tăng một chưa hết,
lại lê lết qua tăng hai. Có tiền, anh chồng mới dễ dàng bén mảng
tới những nơi được tận cùng bằng chữ…ôm. Chẳng hạn như bia ôm,
cà phê ôm, karaoke ôm…Thậm chí ở Hà Nội, theo như báo chí dăng
tải, còn có cả…thịt chó ôm nữa!
Có tiền, anh chồng mới dễ dàng sa
đà vào cờ bạc cũng như hút sách. Và tệ hại hơn nữa, thay vì đem
tiền về để nuôi sống vợ con, anh chồng lại dùng vào việc phát
triển những tình cảm sai trái và ngoài luồng, bằng cách bao gái,
hay nuôi…bồ nhí, khiến cho gia đình bị đổ vỡ tan hoang.
Mặc dù quản lý chặt chẽ, nhưng
chị vợ cũng nên xét tới những nhu cầu chính đáng của anh chồng,
chẳng hạn như tiền xăng nhớt, cà phê cà pháo…để rồi tuồn vào ví
của anh chồng một số tiền còm.
Chị vợ nên nhớ rằng tiền bạc là
phương tiện làm cho cuộc sống trở nên tươi hồng, chứ không phải
là cùng đích phải theo đuổi bằng bất cứ giá nào.
Đừng biến mình trở thành một thứ
ngân hàng, hay kho bạc của nhà nước : có đầu vào mà chẳng có đầu
ra. Nhập vô thì hồ hởi, xuất ra thì nhăn nhó.
Thiết tưởng mỗi người nên xác tín
về giá trị của tiền bạc : Nó có uy lực riêng của nó. Tuy nhiên,
uy lực ấy không phải là vô song và tuyệt đối như người ta vốn
thường sánh ví :
Tiền bạc có thể mua được một ngôi
nhà, nhưng không mua được một mái ấm.
Tiền bạc có thể mua được một
chiếc giường êm ấm, nhưng không mua được giấc ngủ ngon lành.
Tiền bạc có thể mua được chiếc
đồng hồ, nhưng không mua được thời gian.
Tiền bạc có thể mua được sách vở,
nhưng không mua được kiến thức.
Tiền bạc có thể mua được địa vị,
nhưng không mua được lòng tin phục.
Tiền bạc có thể mua được thuốc
men, nhưng không mua được sức khẻo.
Tiền bạc có thể mua được tình
dục, nhưng không mua được tình yêu….
Thứ hai
: tối ngủ nhà.
Đây là một vị thuốc rất cần cho
sức khỏe của gia đình, nhất là đối với các gia đình trẻ, mới
được bố mẹ cho…ra riêng.
Thực vậy, lúc bấy giờ, tình yêu
còn đang mặn nồng và hơn thế nữa trong chiếc tổ ấm dễ thương ấy,
thường chỉ có hai vợ chồng : đi ra thì cũng chỉ ta với mình, đi
vào thì cũng chỉ mình với ta. Có thêm chăng nữa, chỉ là một đứa
con.
Cứ tưởng tượng ra xem : chị vợ
sau khi nấu nướng xong xuôi, ngồi đợi anh chồng về để cùng ăn.
Thế nhưng, anh chồng lúc đó lại đang bận lai rai với các chiến
hữu, ba hoa đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, bởi vì tửu
nhập thì ngôn xuất, rượu vào thì lời ra.
Cái cảm giác chờ đợi, khiến cho
chị vợ dễ dàng bực bội và tức tối, bởi vì :
- Ngồi chờ không bực cho bằng
ngồi chực nồi cơm.
Thức ăn nguội dần, chị vợ ngồi
xơi một mình mà nuốt chẳng trôi. Bực bội tức tối đã đành mà còn
thắc thỏm lo âu :
- Giờ này anh ấy đang ở đâu và
với ai ? Trên đường về có gặp phải tai nạn gì không ?
Mãi tới khuya anh chồng mới về
tới nhà trong tình trạng chân nam đá chân chiêu, toàn thân bốc
lên một mùi rượu nồng nặc, ấy là chưa kể tới cái cảnh anh
chồng…OK thau, cho chó ăn chè. Như vậy, làm sao chị vợ có thể
chịu đựng nổi.
Ngoài ra, ban ngày bàn dân thiên
hạ phải lao động cật lực, đầu tắt mặt tối, người nào việc nấy.
Vì thế, khi màn đêm buông xuống mới chính là lúc người ta nghỉ
ngơi, chơi bời, du hí.
Bóng đêm như đồng lõa, ma dẫn lối
quỉ đưa đường, khiến cho anh chồng loạng quạng mò tới những địa
chỉ đen. Và ở đó, anh chồng làm gì và với ai thì chỉ có ông trời
mới biết được mà thôi.
Vì thế, tối ngủ nhà là thượng
sách. Giống như trong thời chiến, binh lính thường phải cắm trại
một trăm phần trăm. Riêng ban đêm thường có lệnh giới nghiêm,
người dân ai ở nhà nấy, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Cũng vậy, tối về ngủ nhà dưới sự
chăm sóc và quản lý chặt chẽ của chị vợ, anh chồng sẽ như một
cầu thủ ở trong cái thế…việt vị, bất nhóc nhách, chẳng còn sơ
múi gì nữa. Và như vậy, theo sự diễn tả của truyện Tây Du Ký,
thì anh chồng sẽ tránh được biết bao nhiêu thứ yêu tinh, biết
bao nhiêu ổ nhền nhện, biết bao nhiêu hang tội lỗi…Một cuộc
sống trong lành và mạnh khỏe như mở ra và chờ đón ở phía trước.
Thứ ba :
giúp việc bà.
Thời buổi bây giờ là thời buổi
nam nữ bình quyền. Người chồng ngang hàng với người vợ. Và người
vợ cũng ngang hàng với người chồng. Vì thế, cả hai đều phải chia
sẻ trách nhiệm và bổn phận với nhau.
Ngày nay, nhiều chị vợ không phải
chỉ biết làm bạn với nồi niêu xoong chảo nơi xó bếp, mà còn anh
dũng tiến ra ngoài xã hội, đảm nhận những công việc quan trọng
và cũng đã gặt hái được những thành quả sáng chói.
Nếu để cho chị vợ, một vai gánh
việc nước, một vai lo việc nhà, thì e rằng quá sức chịu đựng của
loài người ? Vì thế rất cần sự quan tâm và giúp đỡ của anh
chồng.
Có lẽ cái thời chồng chúa vợ tôi
cần phải qua đi, vì không còn thích hợp. Thực vậy, ngày xưa có
những ông chồng sau giờ làm việc trở về nhà, thì liền ngồi đọc
báo, xem TV và…chờ cơm. Việc bếp núc được coi như là việc riêng
của người vợ.
Cái não trạng này đang dần dần
được thay đổi. Nhiều anh chồng cũng đã lăn xả vào bếp để tiếp
sức với chị vợ. Nếu không thổi được nồi cơm, thì cũng có thể làm
được một món ăn, chẳng hạn như luộc rau, kho thịt…
Nếu không làm được món ăn, thì
cũng có thể ngồi nhặt hành, băm tỏi…Thấy anh chồng đầy thiện chí
như vậy, chị vợ nào mà chẳng vui mừng như mở cờ trong bụng.
Thậm chí khi nhìn thấy đôi bàn
tay “hậu đậu” và lóng ngóng của anh chồng, chị vợ bèn giành lấy
công việc về cho mình một cách đầy yêu thương và trìu mến :
- Thôi anh nghỉ đi, để em làm.
Ngoài chuyện bếp núc, anh chồng
còn có thể giúp đỡ chị vợ những việc lặt vặt thuộc nhiều lãnh
vực khác nữa, chẳng hạn như trang hoàng nhà cửa, dạy bảo con
cái, trồng bông tưới kiểng, nuôi gà nuôi vịt…
Tóm lại, cả hai cùng cộng tác với
nhau trong việc tổ chức và điều hành gia đình, để gia đình thực
sự trở thành một mái ấm ngập tràn yêu thương và hạnh phúc.
Những sự giúp đỡ này, tuy âm thầm
và nhỏ bé, nhưng lại có sức hâm nóng tình yêu và làm cho bầu khí
gia đình thêm ấm cúng.
Thứ tư :
quà đúng lúc.
Trong hoàn cảnh khó khăn, người
ta chỉ mong sao được ăn no và mặc ấm. Để ăn no, thì lắm khi
“ngày ba bữa vỗ bụng rau bình bịch”. Để mặc ấm, thì áo đụp, áo
kép đắp lên người hai ba lớp miễn sao cho khỏi run lên lập cập
Thế nhưng, khi hoàn cảnh khó khăn
ấy đã qua đi và một tương lai tươi sáng đã hé mở, thì từ chỗ ăn
no mặc ấm, người ta ước mơ được ăn ngon mặc đẹp. Và thế là phú
quí sinh lễ nghĩa.
Trong những tháng năm gần đây, gã
đã thấy xuất hiện tại Việt Nam nhiều lễ hội để tôn vinh phe đờn
bà con gái. Ngoài những lễ hội cổ truyền như tết Nguyên đán, còn
có :
- Ngày tình yêu 14 tháng 2.
- Ngày phụ nữ quốc tế, mồng 8
tháng 3.
- Ngày tưởng nhớ công ơn mẹ hiền
vào Chúa nhật thứ hai trong tháng năm.
- Nếu chị vợ đi dạy học thì có
ngày nhà giáo 20 tháng 11. Nếu chị vợ làm bác sĩ, thì có ngày
thầy thuốc 27 tháng 2.
Ngoài ra, trong lãnh vực riêng tư
còn có một số những ngày khác, đánh dấu những kỷ niệm khó quên
trong đời, chẳng hạn ngày sinh, ngày cưới…Và nếu là người Công
giáo, thì còn có ngày mừng kính thánh bổn mạng.
Vì thế, một anh chồng lịch sự và
tế nhị, cần phải ghi những ngày đáng nhớ này vào sổ tay của
mình, để rồi cứ đúng hẹn lại lên. Hãy biểu lộ tình cảm và sự ga
lăng của mình vào đúng những ngày trọng đại ấy bằng một cử chỉ
đặc biệt, chẳng hạn như mời chị vợ đi ăn nhà hàng, hay tổ chức
một bữa cơm thân mật trong gia đình.
Hay bằng một quà tặng nào đó.
Dĩ nhiên, quà tặng phải tùy theo túi tiền của mình. Có khi không
cần đến một quà tặng đắt giá, chỉ một bông hồng mà thôi cũng đủ
làm cho chị vợ cảm động đến chớp chớp đôi mắt và rưng rưng như
muốn khóc.
Hỡi những anh chồng khốn khổ ơi!
Xin hãy nghe lời xúi dại của gã
chỉ một lần :
- Chịu khó uống thang thuốc bắc
gã đã cắt, gồm bốn vị chính : Đưa lương đủ, tối ngủ nhà, giúp
việc bà, và quà đúng lúc.
Gã sẽ bảo đảm “chăm phần chăm”
thế nào các anh cũng được chị vợ của mình khen lấy khen để và
bỗng dưng trở thành những con người thật dễ thương mà chẳng mất
đồng xu cắc bạc nào cả.
Gã Siêu
gasieu@gmail.com
|