.:: Cong Giao Viet Nam ::.


Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
  Tủ Sách - Chủ Đề
  Suy Tư - Chiêm Niệm
  Văn Hóa - Xã Hội
  Y Tế - Giáo Dục
Mục Lục

PHẦN I: Mùa Thường Niên ● Nước Trời

● Thiên Chúa là Tình Yêu

● Hành Trình Lên Giêrusalem

● Chàng Thanh Niên Giàu Có

● Tác Nhân Của Sự Thay Đổi

● Người Mù Ba-Ti-Mê

● Tình Yêu Là Gì?

● Bức Tranh Tận Thế

● Tiệc Cưới Tại Ca-Na

● Nước Cha Trị Đến

● Thầy Lang Ơi, Hãy Chữa Lấy Mình

● Chèo Thuyền Ra Chỗ Nước Sâu

PHẦN II: A- Mùa Vọng

● Thống Hối

● Ân Sủng

B- Mùa Giáng Sinh ● Một Em Bé Trong Máng Cỏ

● Một Ngôi Sao Lạ

● Cậu Bé Mười Hai Tuổi

● Chúa Giêsu Chịu Phép Rửa

C- Mùa Chay ● Con Mắt Thứ Ba

● Dưới Chân Thánh Giá

● Người Cha Ân Tình

● Ném Đá

● Lễ Lá

● Rửa Chân

D- Mùa Phục Sinh ● Chúa Sống Lại Thật

● PS2: Thanh liêm Trí Thức

● PS3: Những Người Xa Lạ

● PS4: Mục Tử Nhân Hậu

● PS5: Đại Nghĩa

● PS6: Chúa Làm Gì ở Hỏa Ngục

● Lễ Thăng Thiên

● Lễ Hiện Xuống

PHẦN III: Mùa Thường Niên ● Sai Đi

● Người Samaria Nhân Hậu

● Hai Chị Em Mac-ta và Maria

● Cầu Xin Không Được

● Tích Trữ Của Cải

● Cuộc Sống Là Một Quà Tặng

● Bình An Của Chúa Kitô

● Hỏa Ngục và Tình Yêu Của Chúa

● Thức Giấc

● Vác Thánh Giá Mình

● Lòng Trắc Ẩn

● Biết Sống

● Ông Phú Hộ và Anh La-Da-Rô

● Đức Tin Bằng Hạt Cải

● Biết Ơn

● Cầu Nguyện

● Người Pha-ri-sêu và Người Thu Thuế

● Ông Da-Kêu

● Sự Sống Lại

● Cuộc Sống Không Đẹp Chút Nào

● Lễ Chúa Giêsu Kitô Là Vua

● Người Đàn Bà Góa

Nối kết
Văn Hóa - Văn Học
Tâm Linh - Tôn Giáo
Truyền Thông - Công Giáo
Đồng Hành Với Chúa
Tác giả: Nhà Văn Hương Vĩnh
nguyên tác: Lm. Vincent Travers
● PS3: NHỮNG NGƯỜI XA LẠ

Bài suy niệm 29

NHỮNG NGƯỜI XA LẠ 

Sau đó, Đức Giêsu lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ria. Người tỏ mình ra như thế nầy. Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau.  

Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: ‘Tôi đi đánh cá đây.’ Các ông đáp: ‘Chúng tôi cùng đi với anh.’ Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả. 

Khi trời đã sáng, Đức Giêsu đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giêsu. Người nói với các ông: ‘Nầy các chú, không có gì ăn ư?’ Các ông trả lời: ‘Thưa không.’ Người bảo các ông: ‘Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi thì sẽ bắt được cá.’ Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá.

 Người môn đệ được Giêsu thương mến nói với ông Phê-rô: ‘Chúa đó!’ Vừa nghe nói ‘Chúa đó!’, ông Si-mon Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước. 

Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên và có cả bánh nữa. Đức Giêsu bảo các ông: ‘Đem ít cá mới bắt được tới đây!’ Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà  lưới không bị rách. 

Đức Giêsu nói: ‘Anh em đến mà ăn!’ Không ai trong các môn đệ dám hỏi ‘Ông là ai?’, vì các ông biết rằng đó là Chúa. Đức Giêsu đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy. Đó là lần thứ ba Đức Giêsu tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết. (Ga 21, 1-14) 

*** 

Đây là đoạn Phúc Âm hết sức súc tích, nói về bất cứ ai đang trải qua những thời kỳ khó khăn trong cuộc sống. 

Điểm thứ nhất được ghi nhận là những người đàn ông đang ở trên những chiếc thuyền đánh cá ở ngoài khơi; điều đó không chỉ có tính cách văn chương gợi cảm, nhưng bao hàm cả mặt tâm lý và tâm linh nữa. Dù Chúa Phục Sinh đã hiện ra nhiều lần, các tông đồ vẫn còn chưa được hoàn hồn tiếp theo sau cú “sốc” gây nên bởi điều khủng khiếp xảy ra trên đồi Can-vê. Họ đang còn bị chao đảo do sự mất mát về Chúa và Thầy của họ – một người độc nhất vô nhị.  

Ít ra họ đang đương đầu với điều đó. Rõ rệt nhất, họ đang cố gắng trở về với cuộc sống thường nhật, bao gồm những công tác và bổn phận. Họ trở về với những công việc mà họ quen làm. Họ đánh cá trở lại. Nhưng những điều chẳng may xảy tới do những biến cố gần đây cứ ám ảnh họ mãi.  

Thêm vào những đau buồn đó, họ lại đang gặp lúc không may mắn khác ở nơi biển hồ. Họ đã đánh cá suốt đêm, đã tận lực nhưng chẳng thu hoạch được gì. Họ không bắt được một con cá nào. Họ trở vô bờ tay không, vừa theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Thật không phải là một cảm giác dễ chịu chút nào! 

Dĩ nhiên, tất cả chúng ta đều có những cảm giác trống trải đó khi nầy hay khi khác. Tuổi tác không dung tha một ai khỏi sự trống rỗng ghê sợ đến từ việc sa sút tinh thần hay bị thất bại chua cay. 

Tôi còn nhớ một em bé gái nhỏ tuổi ngày kia đã đến với tôi ở trong sân trường tại Lisbon, nơi mà tôi dạy giáo lý trong tám năm. Cha mẹ em đã chia tay nhau và đối với em, đó là cả một thế giới bị sụp đổ. Em nói: “Thưa cha Vincent, sao Chúa không có thể làm cho ba má con yêu nhau mãi mãi.” Có một lỗ hổng to lớn ở trong quả tim non nớt và nhỏ bé của em mà tôi không thể nào khỏa lấp cho đầy được.

 

Nhặt từng mảnh vụn 

Chúng ta nên ghi nhận mẩu đối thoại trong câu chuyện Tin Mừng nầy. Một tiếng nói từ trên bờ vọng xuống: “Nầy các chú, không có gì ăn ư?” Họ trả lời: “Thưa không” (Ga 21, 5).  

Chúng ta có thể quảng diễn mẩu đối thoại ngắn ngủi đó như sau. Một người xa lạ đứng trên bờ hỏi xuống: “Nầy các ông, có bắt được con cá nào không?” Những người đó trả lời: “Thưa ông không, chúng tôi đã nhọc nhằn vất vả suốt đêm mà chẳng bắt được con cá nào.   

Phải chăng đó là những câu nói thường tình mà chúng ta đã nghe nhiều lần sao? Biết bao lần chúng ta cũng đã buông ra những lời nói tương tự. Có thể chúng ta đã thốt lên những lời nói đó sau khi đã cố gắng một cách vô hiệu, để rồi chỉ phải nhặt lên những mảnh vụn tả tơi ngõ hầu đi vào giai đoạn kế tiếp của cuộc đời 

Đó là những lời nói tiếp theo sau cái chết của người phối ngẫu hay một người thân yêu. Đó là câu nói khi cuộc sống trở lại tiếp theo sau một sự bế tắc hoàn toàn, sau một cuộc ly dị, sau một sự gãy đổ nối tiếp một sự tương giao đầy hứa hẹn, sau một cơn bạo bệnh kéo dài, sau khi bị mất việc… 

Hoặc đó là những lời nói buông ra khi bị thất bại trong một cuộc thử thách quan trọng, khi con cái bỏ nhà ra đi vĩnh viễn và tổ ấm gia đình trở nên trống vắng, khi bị gạt ra ngoài lề xã hội và cảm thấy bị mất thể diện… 

Sau những biến cố kể trên, chúng ta đã cố gắng mà vẫn thất bại nhưng vẫn phải tiếp tục cuộc sống. Cũng như các tông đồ, chúng ta phải trở lại với cuộc sống thường nhật. Chúng ta đã cố gắng để chu toàn những công việc quen thuộc nhưng không thể thay đổi cảnh ngộ khó khăn. Chúng ta càng cố gắng nhọc nhằn bao nhiêu thì sự việc càng trở nên tồi tệ bấy nhiêu.  

Chúng ta đã tận lực, nhưng chỉ mang lại một mẻ lưới không và một lỗ hổng to lớn ở trong bao tử, một khoảng trống không thể khỏa lấp ở trong tâm hồn. Nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện.

 

Đánh được một mẻ cá lớn 

Rồi một ngày sẽ đến khi chúng ta không một chút mong đợi và chợt nhận ra bóng dáng một người xa lạ đi bên cạnh cuộc đời chúng ta. Ban đầu chúng ta cảm thấy khó chịu để nhận diện họ là ai. Nhưng rồi bất chợt, một ai đó đã có mặt để hỗ trợ chúng ta trong lúc gian truân sầu khổ.  

Có thể chúng ta không tức khắc nhận thấy sự liên kết siêu nhiên. Có thể chúng ta chỉ nhận chân được điều đó về sau thôi, khi chúng ta nhìn lui lại quá khứ và lúc bấy giờ chúng ta mới nói với họ: “Bạn là người Chúa gởi tới cho tôi khi tôi bị tất bật. Bạn đã cứu tôi khỏi chốn lầm than.” Và thật đúng họ như thế đó! Chúng ta không nói quá lời. Họ thật đúng như vậy.  

Người xa lạ đó có thể là một người bạn đã đi vào trong cuộc sống chúng ta mà chúng ta không chút nhận thức và sự hiện diện quí báu của họ đã nâng đỡ tinh thần ta lên. Có thể người xa lạ là một câu Thánh kinh hoặc một câu thơ mà chúng ta đã đọc cả trăm lần nhưng lần nầy đánh động tâm can chúng ta. Người xa lạ có thể là một câu nói khuyến khích hay một cử chỉ đầy khích lệ từ một người thường ân cần đối với chúng ta nhưng lần nầy đã làm cho cây đàn trỗi lên một khúc nhạc mới.  

Hoặc giả có thể chỉ là một cú điện thoại tỏ ra quan tâm đến sự an sinh của chúng ta, hoặc nụ cười của một em bé, nhưng đó là một nụ cười chân tình thiết tha mang lại cho chúng ta một lý do để sống và để hy vọng trở lại.  

Giờ đây chúng ta đã đánh được một mẻ cá lớn. Chúng ta cảm thấy mình đã bắt được nhiều cá và cảm thấy phấn khởi an toàn. 

Khi tôi đang viết bài suy niệm nầy, tình cờ tôi đã tìm gặp trong đống thiệp cũ, một tấm thiệp cám ơn. Thông thường, tôi không bao giờ giữ lại những tấm thiệp cám ơn. Nhưng tôi đã giữ lại tấm thiệp cám ơn của một người đàn bà mà tôi đã  gặp gỡ ở sân nhà tù vào một trưa Chúa nhật trống vắng, khi tôi còn làm tuyên úy ở Lao Xá Mountjoy. 

Bà từ phòng thăm viếng đi ra và đang tiến về cổng chính với dáng vẻ âu sầu. Khi tôi hỏi bà có sao không thì bà đã bật khóc thành tiếng. Bà vừa mới thăm con bà ra. Đó là lần đầu tiên bà ở giữa bốn bức tường khám tối và kinh nghiệm đó đã làm cho bà kinh hoàng. Tôi không thể thốt lên lời gì để làm cho bà bớt đau khổ mà chỉ lắng tai nghe, khi bà đã không ngại ngùng thổ lộ hết những nỗi đớn đau trong lòng.  

Tôi hứa hẹn sẽ lưu ý đến con bà để chắc chắn là cậu ta được an toàn và sẽ liên lạc thường xuyên với bà qua điện thoại. Tôi đã tiễn đưa bà ra tận cổng chính. Bà vẫn còn khóc sướt mướt cho tới khi tôi nói lời giã biệt.  

Vài ngày sau, tôi nhận được tấm thiệp cám ơn của bà với những giòng chữ như sau: “Cám ơn cha vì những lời nói dịu ngọt, khi con gặp cha vào trưa Chúa nhật sau khi thăm viếng con trai của con là Michael. Cha đã giúp con khi bị sa sút tinh thần.”

 

Thiên Chúa bằng xương bằng thịt 

Theo đúng Thánh kinh thì tôi chính là người xa lạ đang đứng ở trên bờ hồ đối với người đàn bà đau khổ kia. Vào thời điểm đó, cuộc sống của bà hoàn toàn vô vọng, nhưng sau khi gặp người xa lạ là tôi, bà cảm thấy phấn khởi hơn lên để thoát ra khỏi chỗ sa sút tinh thần.  

Tôi đúng là một người xa lạ đối với bà, bởi vì trong tấm thiệp cám ơn bà chỉ viết “Thưa cha tuyên úy” mà không ghi tên tôi – có lẽ bà không biết tên – và bà đã ký tên là bà Murphy, chứ không phải tên thật là Sara.  

Đúng là một trong những điều huyền bí lớn lao của cuộc đời là Chúa đã dùng những dụng cụ nhân linh như chúng ta để hàn gắn những mảnh đời vụn vỡ thay thế cho Ngài. Thường khi đó là cách thức mà Chúa giơ tay ra để chúng ta hành động hữu hiệu, bằng cách quan tâm đến những đường lối mà Chúa đưa dẫn. 

Sứ điệp của đoạn Phúc Âm nầy là Chúa đang đứng ở trên bờ hồ mà chúng ta không nhận ra Ngài. Cũng như các tông đồ, có thể chúng ta không nhận ra tức khắc những người xa lạ đó là ai nhưng thật đúng họ là những người đã cứu vớt chúng ta. Họ là Thiên Chúa hiện diện bằng xương bằng thịt. Chúa đã đến dưới thiên hình vạn trạng. 

Chúng ta đã ngạc nhiên khi thấy những lần Chúa Phục Sinh hiện ra không kèn không trống. Không có những thiên thần ca hát trên không trung, không có những vị đạo sĩ đến từ phương xa mang theo những lễ vật.  

Chúa Giêsu sống lại đã xuất hiện trong những trường hợp quá ư tầm thường, như trong một bữa cơm riêng tư của một nhóm nhỏ, như khi hai môn đệ đi lang thang trên con đường cái quan, như khi một người đàn bà khóc lóc ở trong khu vườn vắng vẻ, như khi những người đàn ông đang đánh cá ở biển hồ, như khi vài người họp nhau picnic ăn uống ở bãi biển Ga-li-lê.  

Ngài vẫn còn hiện ra trong những dịp rất tầm thường trong cuộc sống chúng ta bây giờ và ở đây. Những ai có mắt để thấy – thấy bằng con mắt thứ ba, con mắt của linh hồn – thì sẽ nhận chân những bộ mặt Thiên Chúa bằng xương bằng thịt trong những người xa lạ đang đi bên cạnh cuộc đời chúng ta.

Tác giả Nhà Văn Hương Vĩnh (nguyên tác: Lm. Vincent Travers)

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!