(Chúa Nhật
XIX TN B)
Một hiện thực
của cuộc đời tại thế là không ai được ở mãi trên các tầng mây, cả nghĩa đen lẫn
nghĩa bóng. Sau phút giây vinh quang, thành công, sốt sắng là một chuỗi ngày
vất vả, truân chuyên lẫn nhàm chán của đời thường, và chưa kể đến biết bao trở
ngại phải đương đầu và cả những thất bại khó tránh. Thời kỳ sốt mến sau ngày
chịu chức linh mục, giai đoạn thánh thiện sau ngày tuyên khấn trong Hội dòng,
tháng ngày mặn nồng sau lễ hôn ước, khoảng thời gian sau khi nhận một sứ vụ…sao
mà chẳng thể được lâu. Thế rồi chúng ta phải hạ cánh với các cảnh ngộ cuộc đời
dù chẳng mong và thường không như ý.
Cảnh ngộ của
ngôn sứ Êlia qua bài đọc thứ nhất của Chúa Nhật XIX TN B là một minh chứng.
Trước mặt vua Akhap, một mình thách đấu với 450 ngôn sứ thần Baal trên núi
Carmel, ngài Êlia thật can trường và đáng khâm phục. Êlia đã chiến thắng, khi
cầu khẩn Thiên Chúa và được Người nhậm lời cho lửa từ trời xuống thiêu hủy lễ
vật. Chỉ có một Thiên Chúa duy nhất chúng ta phải tôn thờ, ngoài Người ra, tất
thảy đều là “sản phẩm do tay loài người làm nên”. Êlia hãnh diện về niềm tin
của mình. Ngài phấn khởi về chiến công xem như của mình.
Thế nhưng Êlia
đã phải lập tức rời bỏ vinh quang của chiến thắng lẫy lừng ấy để chạy trốn khỏi
sự truy diệt của hoàng hậu Giêgiaben. Chỉ mỗi một tiểu đồng cùng chung cảnh ngộ
với ngài. Nhưng khi vào sa mạc, thì ngôn sứ Êlia chỉ còn một thân một mình. Một
mình trong cảnh tình của kẻ vừa mới thắng lại liền thua giữa hoang mạc khô cằn,
Êlia buồn bã, thất vọng, ngài xin Chúa cất mạng sống mình đi: “Lạy Đức Chúa, đủ
rồi! bây giờ, xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của
con”. Thành công thì chốc lát, nhưng khó khăn, cảnh gập ghềnh thì ít thoảng
qua. Cuộc đời làm con Chúa, cuộc đời người tông đồ không ít lần rơi vào cảnh
“đêm tối của đức tin”. Nhìn lại dòng đời trôi qua, như Êlia, đã đôi lần chúng
ta cũng muốn thiếp ngủ đi.
Chúa lại đến
đánh thức chúng ta. “Chỗi dậy mau, vì đường vẫn còn xa!”(x.1V 19,7) Thiên Chúa
không để một ai chịu thử thách quá sức mình. “Ơn Ta đủ cho con” (x.2 Cor 12,9).
Nguồn trợ lực không phải ở dưới trần này mà là từ trên cao. Khi trao cho vị
ngôn sứ bánh và nước, sứ thần muốn khẳng định với Êlia và với chúng ta rằng
Thiên Chúa chính là nguồn sống đích thực đời chúng ta, là năng lực giúp chúng
ta tiến bước trên cõi lữ thứ này để về quê thật.
Nguồn sống từ
trời cao không còn là thứ bánh vật chất thưở nào cho dân đi trong hoang mạc 40
năm về đất hứa hay cho Êlia đủ sức tiếp bước trong 40 ngày để đến núi Horeb gặp
Thiên Chúa. Nguồn sống ấy nay đã được tỏ bày cách minh nhiên là chính Đấng từ
trời xuống, Giêsu Kitô. “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này sẽ
được sống muôn đời. Và bánh Tôi sẽ ban tặng, chính là thịt Tôi đây, để cho thế
gian được sống” (Ga 6, 50-51). Chúa Kitô không ngại ngần tỏ bày một sự thật cho
dù nó đi ngược với quan niệm thời bấy giờ. Người Do Thái vẫn hằng quan niệm ăn
thịt ai, là xem người đó như kẻ thù (x.Tv 27,2; Dcr 11,9), và uống máu là một
trọng tội đáng bị tru diệt (x.St 9,4; Lv 3,17; Dnl 12,23). Chắc chắn Chúa Giêsu
biết rõ điều này, thế mà Người vẫn minh nhiên công bố thì ta đủ thấy tầm quan
trọng của chân lý được tuyên rao.
Khi tuyên bố
mình chính là bánh hằng sống, Chúa Giêsu khẳng định Người chính là nguồn sống
của chúng ta. Ai muốn được sống, sống đời đời thì phải đón nhận Người, vì không
ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Người (x.Ga 14,6). Người là lẽ sống, là
nguồn sống của đời chúng ta. Người là nguồn trợ lực giúp chúng ta vững trước
trước gian nan, khốn khó. “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy
đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28).
Thực tế đã có
đó nhiều người vững vàng trong cảnh lao tù, khốn khó, nhờ sức mạnh của Thánh
Thể Chúa. Đã có đó nhiều vị tông đồ lấy lại được sức mạnh mà kiên trì với sứ
mệnh nhờ những phút giây hiện diện trước Thánh Thể. Cành nho chỉ có thể sinh
trái, đơm hoa nhờ kết liền với thân nho. Không có Người thì chúng ta chẳng thể
làm được sự gì tốt đẹp (x.Ga 15,1-8). Kitô hữu chúng ta ít nhiều đều xác tín và
cảm nghiệm chân lý này ngay trong cuộc đời của mình.
Sau khi Chúa
Kitô truyền hãy cầm lấy bánh mà ăn, hãy cầm lấy chén mà uống, thì Người đã
truyền rằng hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy (x.1Cor 11,23-25). Đón nhận Chúa
Kitô là bánh hằng sống, là lương thực trường sinh, là nguồn trợ lực trong những
cơn gian nan, khốn khó, cô đơn, thất vọng, để có thể tiếp tục hành trình dương
thế, thì chính chúng ta cũng phải trở nên tấm bánh trao ban sự sống, nguồn trợ
lực cho tha nhân. Thiết tưởng cũng thật cần thiết kiểm điểm xem sự hiện diện
của chúng ta có đem lại sự bình an, sức sống, nguồn trợ lực cho những người mà
chúng ta gặp gỡ hay đang chung sống với chúng ta như thế nào?
Lm. Giuse
Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột