Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Bài Viết Của
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Đức Giáo Hoàng Phanxicô đang bị lạm dụng?
Chúa - God
Ttổng hợp các HƯỚNG DẪN + LƯU Ý + KINH NGHIỆM đối phó corona Vũ Hán
Cập nhật thông tin bệnh dịch để cứu người
Xin chia sẻ về nạn dịch chết người
Bàn tay ngầm?
Xin lỗi tôi chỉ là người chuyển quà
Bảo vệ chỗ HIỂM YẾU NHẤT trong mỗi người
ĐẸP
NGHỀ NÀO TỐT NHẤT?
Chúa và Mẹ, ai hiền hơn?
Sao không thành sao?
Đại Thánh sao?
THÀNH CÔNG NGAY BÂY GIỜ
Nước Đại Bàng
Vũ khí giết người hàng loạt tại Việt Nam
Bên lề trái tim
Sinh nhật chung
Sao không cất khỏi thế gian?
Người giải thoát thứ ba
Còn cần nữa không?
Sao không kể người kia?
Sao lại đuổi?
Sao lại cấm?
Quyết định hiếm có
Chúa ở đâu?
Kẻ gieo cỏ
Xin lỗi, tôi chỉ là một người chuyển quà!
Tôi tưởng …
Những vị thánh kế tiếp
Quyền bình an
Nước mắt dưới gầm bàn
Ánh kim cương
Nếu chết là hết…
Sứ mạng hạnh phúc
Biết đủ
Sự cao cả của một tội nhân
Tim đội gai
Thịt và Máu
Ba mà một
NGƯỜI TỬ TỘI

Bạn có đọc báo không? Và bạn đã có lần đọc những câu chuyện về tội phạm? Nếu bạn muốn đọc thêm một câu chuyện có thật nữa về đề tài này, mình xin kể cho bạn nghe về người bạn của mình.

Bạn mình là một tử tội. Vụ án của anh thật ra cũng là một tin giật gân gây nhiều chú ý. Có nhiều người, trong đó có các sử gia, trực tiếp chứng kiến hoặc nghe biết cuộc đời của anh ấy, đã ghi chép lại. Có thể bạn đã nghe biết chuyện xảy ra. Không chừng bạn đã có lần gặp anh ấy. Dù sao đi nữa, anh ấy đã bị hành quyết một cách nhục nhã và khủng khiếp. “Tội danh” của anh thì nhiều lắm mà toàn là tội tày trời không à. Đến ngày hôm nay, người ta vẫn còn tranh cãi về bản án tử hình của anh. Không biết ý kiến của bạn về bản án này thế nào, nhưng để mình kể vắn tắt một vài sự việc cho bạn nghe rồi bạn tự nhận định nhé.

Trước hết, bạn mình sống trong một xã hội phân chia giai cấp khá nặng. Người ta xếp loại nhau thành người giàu - kẻ nghèo, người công chính - kẻ tội lỗi, người được chúc phúc - kẻ bị nguyền rủa, người đáng kính - kẻ đáng khinh, người ăn trên ngồi chốc - kẻ hèn mọn tôi đòi. Bạn tôi vốn bình dân lại thích quan tâm đến mấy đứa đầu đường xó chợ, những kẻ bần cùng khố rách áo ôm, mấy gã thuộc loại ba trợn ba trạo, những thành phần bị xã hội coi là cặn bã và vô tích sự. Thế là có một lần kia, khi anh ấy đang ngồi ăn uống với họ và lắng nghe tâm sự của họ thì có mấy người trọng vọng lên tiếng phê bình anh đã chẳng biết giữ tiếng cho mình mà lại đi giao du với bọn chẳng ra gì. Anh mới từ tốn giải thích: “Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, người ốm đau mới cần.” Họ bắt đầu căm ghét anh.

Rồi một ngày kia, khi anh đang đi khắp các ngả đường để chữa lành những ai thương tổn, ốm đau, anh gặp một người bị bại liệt cánh tay. Thương gia cảnh của người này quá, bạn mình mở lời: “Anh giơ tay ra!” Người ấy duỗi tay một cái và tay trở lại bình thường. Thấy thế, mấy người muốn bảo vệ đạo luật không được làm việc trong ngày lễ nghỉ tức tối và tìm cách triệt hạ anh ấy.

Rồi một lần nọ, anh say sưa nói về tình yêu Thiên Chúa dành cho những kẻ khốn cùng trong cuộc sống. Khán thính giả của anh lúc ấy gồm đủ các thành phần phức tạp: nào là nghèo nát mùng tơi, nào là mại dâm, nào là gian dối, nào là mặc cảm, nào là chán sống. Được nghe về một Thiên Chúa bao dung như thế, hy vọng làm lại cuộc đời bừng cháy lên trong tim họ. Nhưng có mấy ông tai to mặt lớn xuất hiện với điệu bộ cao ngạo và khinh bỉ đối với đám người hỗn tạp này, anh đã nhẹ nhàng nhắc nhở họ: “Những người này sẽ vào nước Thiên Chúa trước các ông đấy!” Họ càng ghét anh, có lẽ họ không thấy lời của anh giống như một cảnh báo tốt cho họ mà giống như một sự xúc phạm đến sự ‘thánh thiện’ của họ.

Một lần khác, trong lúc anh đang chữa lành những kẻ mù loà, què quặt, anh thấy một số người giàu có kinh doanh một cách bất công trên xương máu của đồng loại ngay trong khuôn viên một nơi linh thiêng dành để cầu nguyện và chia sẻ bác ái. Anh thấy đau lòng quá. Anh nổi giận xô ngã các bàn đổi tiền của họ, nói rằng: “Đây là nhà cầu nguyện, thế mà các người lại biến thành nơi trộm cướp.” Kẻ thù của anh ngày một đông thêm.

Vào một buổi sáng nọ, anh ấy ngồi nói chuyện về Người Cha nhân từ của anh với đám đồng bào vừa nghèo khổ vừa dốt nát vừa thiếu vắng niềm tin. Đột nhiên có nhóm quan chức kéo lê một phụ nữ trẻ tuổi đến trước mặt anh và nói: “Người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình. Theo luật hiện hành thì phải ném đá cho chết hạng người này. Còn ông nghĩ sao?” Lúc bấy giờ luật lệ này được thi hành rất nghiêm ngặt để bảo vệ trật tự xã hội và tôn giáo. Không ai dám đi ngược lại trừ kẻ nào chán sống. Bạn mình có vẻ buồn lắm nhưng không trả lời họ. Họ không mấy tán thành ý kiến của anh về Thiên Chúa vì hình ảnh Thiên Chúa của anh quá dịu dàng, quá nhân từ, lúc nào cũng tha thứ, lúc nào cũng yêu thương vô điều kiện. Một Ông Trời như thế thì chẳng còn ra thể thống gì. Một Thượng Đế như thế chẳng có ích gì cho việc quản trị xã hội. Một Thiên Chúa như vậy chẳng thoả mãn được thứ công lý vay - trả đang thiêu đốt lòng họ. Họ ép anh phải trả lời. Buồn lắm, nhưng anh cũng ráng làm vui lòng họ. Anh nói: “Ai trong các bạn không có tội thì hãy ném đá cô ấy trước đi.” Không biết anh có nói đùa hay không nhưng sau đó thì họ bỏ đá xuống và rút lui hết. Họ có vẻ không vui lắm.

Tội của anh vẫn còn nhiều. Một lần khác, anh gặp một người mù bẩm sinh. Mấy người bạn cùng đi hỏi anh có phải người này mù là do bản thân đã phạm tội hay cha mẹ hắn đã phạm tội nên bị Ông Trời phạt. Anh khẳng định đó không phải là nguyên nhân. Sau đó anh lấy đất bùn xức lên mắt người mù và bảo đến một cái hồ để rửa. Kết quả: người mù được nhìn thấy ngay lập tức. Nhưng người này không biết anh là ai. Sau đó người ta nhận ra kẻ mù này và điều tra xem chuyện gì đã xảy ra. Nghe anh tả, họ nhận ra đó chính là bạn của mình chứ không ai khác. Xui cho bạn mình vì ngày hôm ấy lại là ngày lễ nghỉ và như thế là anh đã phạm luật một lần nữa. Tại sao bạn mình lại không thể chờ đến ngày hôm sau để chữa lành người ấy nhỉ? Sao lại vội vàng thế? Sơ ý hay là hữu tình? Nhưng lý do gì đi nữa thì danh sách “phạm tội” của bạn mình đã dài thêm một số.

Mình tranh thủ kể thêm một “tội” nữa nhé. Có mấy lần, khi nói về Thiên Chúa yêu thương, bạn mình cứ khẳng định đó chính là Cha của anh. Cha của anh đã gửi anh vào thế giới để thể hiện tình yêu vô điều kiện của Cha cho hết mọi người. Có mấy người nghĩ là anh bị tâm thần nhưng đa số đều nghĩ là anh bình thường vì những điều anh nói quá mạch lạc, quá khôn ngoan và quá chính xác đến từng ý nghĩ thầm kín trong lòng họ. Anh không tâm thần nhưng đối với họ anh đã phạm thượng đến Ông Trời là Đấng mà họ thậm chí không dám kêu tên trực tiếp vì sợ phạm huý. Làm sao một Ông Trời cao vời vợi trên chốn cửu trùng lại có thể hiện diện nơi một người như anh? Anh có gì khác họ chứ? Họ thấy anh cũng ăn uống, nghỉ ngơi, làm việc, mệt mỏi y như họ. Có khác chăng là họ chưa thấy anh ghét ai bao giờ. Mà như thế thì có gì để gọi là đặc biệt chứ? Mỗi lần anh khẳng định mình là Con Thiên Chúa, họ lại điên tiết lên và muốn giết chết anh. Điều này xúc phạm đến niềm tin tôn giáo của họ. Đối với họ, Thiên Chúa chỉ có thể là Ông Trời uy nghiêm chứ không thể là một người Cha gần gũi bình dân như thế. Không, không, ngàn lần không! Tội này không thể tha được! Anh đã nói và làm những điều tối kị. Anh phải chết!

Câu chuyện mình kể cũng dài rồi, nhưng để bạn biết rõ hơn về những gì xảy ra và nhận định chính xác hơn, cho mình “nhiều chuyện” thêm chút nữa nhé!!! Khi những kẻ khố rách áo ôm, bệnh tật, tội lỗi, lưu manh, bội bạc, chán đời may mắn gặp được bạn mình, dù chỉ một lần, họ không buông anh ra nữa mà cứ muốn đi theo anh thôi. Vì không đi theo anh thì họ chẳng biết theo ai nữa. Anh quan tâm đến con người thật của họ và đón nhận họ như họ là. Họ được là chính mình khi đến với anh. Chỉ có anh là người chỉ cho họ thấy tia sáng còn lại trong ngõ tối tâm hồn. Tuy nhiều lần anh không đồng ý với cách sống của họ vì theo anh nó gây tổn thương cho chính bản thân họ, nhưng lời nhắc nhở của anh thật chân tình và trìu mến làm cho họ không cảm thấy bị xúc phạm hay loại trừ. Ngược lại, họ thấy anh thật sự thương họ. Họ bắt đầu làm lại cuộc đời đã bao phen ngả nghiêng. Tâm hồn giá băng của họ một lần nữa được sưởi ấm. Thế đấy và vì thế đấy mà họ bám chặt lấy anh như là hy vọng duy nhất. Có lần họ kéo đến để tôn anh làm vua của họ. Nhưng anh đã lánh mặt vì anh không muốn làm vua để thống trị. Anh chỉ muốn làm bạn để đồng hành mà thôi. Thất bại vì không thể trở thành thần dân của anh và phải làm bạn của anh, họ chỉ còn cách theo anh mỗi ngày để được nghe tiếng anh, được anh tiếp thêm sức sống mới. Anh đi đâu thì họ đi tới đó. Con số đi theo anh ngày một đông hơn. Lòng nhân hậu và lời mời gọi yêu thương của anh vô hình đã biến anh thành một ngôi sao sáng chói giữa dòng đời đổ vỡ vì hận thù và ích kỷ. Đến đây thì bạn đã có thể kể thêm một tội nữa của anh rồi. Trong mắt các quan chức lãnh đạo, anh đang trở thành một mối đe dọa. Lòng yêu mến của dân chúng đã tặng cho anh tội “lôi kéo đám đông”. Anh không có quyền sống thêm nữa!

Tội danh của bạn mình còn nhiều nhưng mình không dám lấy thêm thời gian của bạn nữa. Cuối cùng, người ta đã dàn cảnh để bắt giam bạn mình. Có những kẻ được trả tiền để làm chứng gian tố cáo anh. Anh bị tuyên án tử hình. Vì anh đã gây ra nhiều ‘tội tày trời’ nên người ta đặc ân cho anh cách chết đau đớn và xấu hổ nhất. Anh chết! Anh đã chết một cái chết cô đơn. Những người đến với anh trước đây để được anh quan tâm giờ này chạy trốn hết. Anh đã chết một cái chết đau lòng vì thấy người Mẹ yêu dấu đang tận mắt chứng kiến người ta giết con mình. Anh đã chết một cái chết tủi nhục nhưng không hận thù. Trước khi tắt thở, anh còn cầu nguyện với Cha anh: “Cha ơi, xin tha thứ cho họ vì họ không biết việc họ làm!” Anh đã chết một cái chết nghèo để an ủi và nâng cao phẩm giá của những kẻ khốn cùng. Ngôi mộ của anh thuộc về một người khác. Anh đã chết! Người ta lăn một tảng đá lớn đè lên cửa mộ và đặt nhiều lính canh gác cẩn thận.

Anh chết thật sự rồi. Buồn!

Mọi hy vọng về anh bỗng chốc tiêu tan thành mây khói. Bế tắc!

********************************

Anh đã chết. Nhưng bạn biết không, một người như anh thường tạo nên những bất ngờ, ngay cả sau khi chết. Người ta phát hiện ra rằng cửa mộ nơi chôn cất anh bị mở tung ra vào ngày thứ ba. Xác anh biến mất một cách bí ẩn. Rõ ràng là các nhà lãnh đạo đã đặt lính canh gác nghiêm ngặt đêm ngày vì sợ có người đến đánh cắp xác anh rồi phao tin thất thiệt. Trong lúc mọi người đang hoang mang thì một số bạn bè quen biết anh cho biết anh mới đến thăm họ. Họ làm chứng: khi còn sống, anh ấy nói là sẽ sống lại vào ngày thứ ba. Mình không biết bạn nghĩ sao về vấn đề này. Bạn có tin là họ có căn cứ không? Xưa nay mình chưa bao giờ nghe có chuyện như vậy. Mình thấy cũng khó tin. Nhưng, có một điều mình thấy rất kỳ lạ là: tất cả những người nói họ đã gặp anh sống lại đều sẵn sàng chết để làm chứng cho điều ấy. Và, sự thật là họ, không phải một người mà hàng vạn người, đã hy sinh bằng chính mạng sống của mình. Máu họ đã đổ ra. Và, mình đã tin.

Joseph Viet, O.Carm.

 

THE CRIMINAL

Do you read newspapers? Have you ever read stories on criminals? If you want to read more on this topic, let me tell you a real one about my friend.

My friend was a criminal sentenced to death. His case was actually shocking to people. Many, among whom were historians, who directly or indirectly knew of his life, wrote it down. Perhaps you have also heard of him, or even met him. Anyway, he was executed horribly and shamefully. “His crime list” was long and grave. Up to this day, people are still debating the death penalty imposed on him. I don’t know your opinion on this case, but allow me to briefly tell you a few things so you can make a judgement for yourself.

First of all, my friend lived in a society deeply divided into classes. People were categorized into the rich-the poor, the righteous-the sinful, the blessed-the cursed, the honorable-the contemptible, the ruling-the ruled. My friend was a casual man and liked to take care of guys who were seen as wretched, poor, homeless, disordered, wicked, untrustworthy, and worthless. Then one day when he was eating, drinking and listening to them, some self-righteous people criticized him of not knowing how to keep his social reputation. He gently responded to them: "It is not the healthy who need a doctor, but the sick.” They began to hate him.

Another day, when traveling through town to bring healing to the sick and injurred, he met a man whose right hand was withered. Moved with pity, my friend said to the man, "Stretch out your hand." He did, and his hand was restored as sound as the other. But the people who wanted to protect the law of the day of obligatory rest, something like Sunday, were filled with rage. They talked to one another to find ways to destroy him.

Perhaps you also want to hear this story: One time, he was passionately talking about the love that God always has in store for the miserable. His audience consisted of all kinds of people who had ‘complicated’ histories: wretched, poor, prostitute, cheater, low-self esteem, hopeless… Having an opportunity to hear of a merciful God as such, a hope of restarting a new life was once again illuminated in their hearts. Then some nobles showed up with a contempting attitude upon these ‘complicated’ people. My friends kindly reminded them: “Be alert lest they enter the kingdom of God before you!” Thus they had one more reason to hate him. Perhaps they did not view his words as a kind reminder but as an insult against their ‘holiness’.

Another event, while healing the blind, the lame, the deaf…, he saw rich business people unjustly exploiting their own fellows right in the place reserved for prayer and charity. He got so sad! Then he became upset. He overturned their tables, saying: “This is the house of prayer, but you have made it a den of thieves.” The number of his ennemies increased.

One morning, he was sharing stories about his loving Father with his audience who were poor, uneducated, and lack of faith. Suddenly, there was a group of leaders dragging a young woman to him and said: “This woman has been caught in the very act of adultery. According to the law, we must stone such women to death; what then do you say?" This law was carried out very strictly to keep the society in order. No one had ever dared to oppose it. My friend felt deeply sad about this but did not respond to their question. You know, they did not agree with the image of God that my friend tried to present to everyone because that God is so gentle, so merciful, so forgiving, and so loving, without any condition. A God like that does not have an imposing power on people. Such a God is no good for ruling. Such God is not satisfying the kind of eye-for-eye justice burning in their heart. Thus they forced him to give an answer to their question. Deeply sad, but he tried to please them. He said: “"He who is without sin among you, let him be the first to throw a stone at her." I don’t know if he was joking, but they all left. They did not seem to be very pleased.

The guilts of my friend are still more. Another time, he met a blind man from birth. Those were with him asked my friend if his blindness was a punishment from God related to his personal sin or his parents’ sin. My friend stated clearly that it was not the correct cause. Then he used earth and saliva to make mud. He put the mud on the man’s eyes. He told him to wash the mud off in a pool nearby. Immediately, the man was able to see. But he did not know who had cured him. After this, people recognized the man and asked what had happened. He described it. They knew right away it was my friend. Unfortunately, that day was the day of obligatory rest, and so he violated the law once again. Why could he not wait until the next day to heal this man? Why was he so hurried in doing this healing? Clumsily forgetful or fully voluntary? In any case, the list of his ‘crimes’ was longer.

Let me quickly tell you one more crime he committed. There were a few times, when talking about the loving God, my friend kept claiming that God was his Father. His Father sent him into the world to make known his unconditional love for everyone. Some people thought he was mentally ill but most thought he was mentally sane because what he said to them was very logical, wise and accurate. He could even know the thoughts of their heart. So, to them, he was not mentally ill but he had blasphemed against God whose name they even did not dare to call directly. How could the almighty God be present in a man like him? What made him different from them? He also ate, drank, rested, worked, got tired…, just like them. Perhaps the only difference was that they had never seen him hate anyone. But what is special about it anyway? Each time when he stated that he was the Son of God, they got so furious and wanted to kill him at once. This attacks their religious belief. As for them, God can only be the Supreme Being, but never an intimate Father like that. No, no, and no! This crime cannot be forgiven! He must die!

The story is long already. But please allow me to tell you one more detail since it is very important. When people who suffered poverty, illness, sin, bad habit, betrayal, despair… met my friend, even only one time, they were sticking themselves to him. Without him, they did not know where to go. He welcomed them and cared for them as they really were. He was the only one who showed them the little light left in their dark souls. Although he did not agree with their ways of living because he said they were damaging to them and their relationships, his words were like reminders, so sincere and gentle that they did not feel insulted or excluded. On the contrary, they realized how much he loved them. They started to renew their life. Their frozen hearts were once again warmed up. It was things as such that they followed him as their only hope. It happened that they even decided to make him their king. So he had to run away to hide himself from them. He did not want to be king to rule over them. He only wanted to be a friend to journey with them. That’s all. Failed to become his subjects and ‘forced’ to remain his friends, they could only do one thing: following him each day to have an opportunity to hear his voice and to receive new life. They went wherever he went. The number of followers increased each day. His tenderness and his invitation to love invisibly made him a star in the midst of life full of brokenness caused by hatred and selfishness. Well, at this point, you can name one more crime on him. In the eyes of those in power, he was becoming a big threat. The love of the people for him effectively gave him the crime of “attracting the crowd”. He no longer had the right to live.

The list of his guilts is still long. But I will not take more of your time. Finally, they set him up and arrested him. Some were paid to give false witness against him. He was sentenced to death. Since he had committed ‘special crimes’, they offered him a favor of dying the most painful and shameful death. He died! He died a lonely death. Those who had followed him to be cared by him hid themselves. He died a heart-breaking death, seeing his beloved Mother seeing her beloved Son being killed. He died a death full of shame but void of hatred. Before his last breath, he still prayed to his Father: “Father, forgive them because they do not know what they are doing!” He died a death of poverty to console the poor and lift up their dignity. His tomb belonged to someone else. He died! A large stone was rolled against the door of the tomb. Many guards were put there to watch his tomb to prevent unexpected things to happen.

He truly died. How sad! All hope was gone. Dead end!

********************************

He died. But you know what, a man like him often creates surprises, even after having died. People found out that the door of his tomb was widely opened on the third day. His body disappeared. It was a fact that many guards were put there to watch his tomb to prevent someone from stealing his body. While everyone was wondering about this, his friends said that he just came to visit them. They witnessed: when he was still alive, he had said he would rise again or come back to life after three days. How do you think about this? Do you think it has a good foundation? I have never heard of such a thing. Hard to believe, isn’t it? But, I found one thing very interesting: all the people who said that they had met him alive after his death were willing to die to witness for what they said. And, as a matter of fact, they, not one but thousands of them, had sacrificed their life for their witness. Their blood was shed. And, I have believed.

Joseph Viet, O.Carm.

Tác giả: Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!