Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Hiền Lâm
Bài Viết Của
Hiền Lâm
CỨ ĐỂ MẶC CÔ ẤY LÀM…
Ý NGHĨA KITÔ GIÁO TRONG TẾ NAM GIAO CỦA NGƯỜI VIỆT
LẬP PHƯƠNG TRÌNH: TÌNH CHÚA & TÌNH ĐỜI.
BÀI TOÁN TÌNH YÊU
THẬP TỰ HỒNG
XUÂN CUỘC ĐỜI
LẠY MẸ LÀ MÙA XUÂN
XIN CHÚA MỞ MÔI MIỆNG CON
ĐÊM THÁNH VÔ CÙNG
ÁNH SAO
Ý NGHĨA TRAO BAN
TU SĨ SỐNG LỜI CHÚA
GIẤC MƠ BAY
NGÀI ĐẾN TÌM AI
NỖI LÒNG
TIẾNG CHUÔNG GỌI HỒN
Chuyện suy gẫm: LẦM HAY VÔ TÌNH
Suy tư về đời sống tu trì: TRUNG TÍN THEO GIAO ƯỚC
ÁNH MẮT...
SỐNG ĐỜI YÊU MẸ
HOÀI NIỆM
CHUYỆN SUY GẪM: LẦM HAY VÔ TÌNH

Hiền Lâm

 

Để thực hiện lời hứa cho các Tông Đồ quyền ngự trên mười hai tòa xét xử, một lần kia Đức Giêsu trao cho Phêrô xử một cuộc tranh cãi giữa quỷ dữ và các thánh nhân:

Trước mặt Phêrô, các đại diện bày ra đầy dẫy các món ăn hảo hạng được chế biến từ thịt chiên và dê. Phêrô nghĩ bụng rằng loại nào cũng nhậu ngon cả, nhưng với tư cách là quan án, ngài vẫn giữ điềm tĩnh…Satan như biết ý, liền hỉ hửng dâng lên món lẩu dê bảy món (kiêu ngạo, hà tiện, dâm đãng, hờn giận, ghen ghét và lười biếng). Nó khoe rằng, đó là đặc sản được kết hợp từ các đầu bếp nổi tiếng Âu-Phi-Á-Mỹ-Úc…dê bảy món là nhứt!

Đợi cho Satan trình bày hết, Phêrô nhìn một lượt các món nhậu, ngài biết rằng Satan đã đặt hàng trên danh mục truyền hình "khéo tay hay làm" do một người Hoa chế biến. Ngài nghĩ thầm nó thật quá hấp dẫn nên đã thu hút bao nhiêu người thèm khát món ăn vô bổ ấy. Ngài lo lắng không biết phân xử làm sao, nếu phía người lành không kiếm được số lượng món ăn như vậy… Suy nghĩ một lát, Phêrô ra hiệu cho đại diện những người lành đem món ăn của họ đến.

Một tô thịt chiên thơm phức mùi yêu thương được dâng lên, vị đại diện chưa kịp mở lời, thì Satan đã lớn tiếng chế nhạo:

Chà! được một món xưa như trái đất rồi, làm sao sánh được với lẩu dê bảy món của ta chứ?

Satan đâu có ngờ vị đại diện dâng món thịt chiên đó lại là cha Đắc Lộ, từ hồi qua Việt Nam, ngài đã soạn cuốn cẩm nang nấu ăn, món thịt chiên yêu thương ngài đã chế được thành 14 món (“thương người có mười bốn mối”: bảy thương linh hồn, bảy thương xác). Khi nắp tô được mở ra, cha Đắc Lộ lần lượt trình bày 14 món chiên, gấp đôi số lượng dê bảy món của Sa-tan. Phê-rô mừng quá tuyên bố ngay:

"Cha Đắc Lộ thắng.

Bãi đường!"

Thua một vố đau, Sa-tan ra về không phục, ấm ức cho là không công bằng, nó dọa lần sau sẽ kiện lên tòa phúc thẩm tối cao của Đức Giê-su.

Chấp nhận đơn khiếu nại, Đức Giê-su hứa sẽ thăng đường vào ngày 25 tháng 12 tới, nhưng lần này, lễ vật phải là hoa quả mà thôi.

Thật không may cho Phê-rô, Sa-tan đòi phải ra đối chất với nó trước mặt Chúa Giê-su, ngài liền nhắc máy gọi cho Phao-lô để bàn hỏi. Phao-lô liền gửi ngay cho tờ Fax ghi lại các loại hoa quả Thần Khí mà Phao-lô đã dùng trong lá thư gửi cho các đầu bếp ở Ga-Lát (Gl 5, 22). Phao-lô còn hứa sẽ đến tham dự với tư cách là luật sư.

Đúng ngày, tại cánh đồng Gio-sa-phát, Đức Giê-su cho thăng đường để tiếp kiến.

Theo kế hoạch của Phao-lô, Phê-rô đem ra một mâm đầy hoa quả gồm: Bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa và tiết độ. Sa-tan để ý và đếm được chín loại, nó cười ngặt nghẽo và nghĩ rằng lần này thì chắc chắn nó thắng khi nó dâng lên một mâm những mười lăm loại hoa quả gồm: dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa và chè chén. Sa-tan còn khoe là còn nhiều thứ nữa nhưng vì mâm đã đầy đợi dịp khác.

Đức Giê-su thấy vậy liền quay sang hỏi Phê-rô:

"Phê-rô, anh nghĩ sao?" Phê-rô lúng túng chưa biết trả lời thế nào, Phao-lô liền đứng lên đỡ lời:

Dạ! khẩu kiến Giê-su đại nhân! xin Đại Nhân xử tội Sa-tan vì nó đã ăn cắp bản quyền sáng tác của học trò ạ!

Đức Giê-su hỏi: Có bằng chứng không?

Dạ, có ạ! Phao-lô liền dâng bức thư mà ngài đã gửi cho các đầu bếp Ga-lát, trong đó ngài đã cấm họ không được nấu các loại món ăn mà Sa-tan vừa dâng. Lập tức Đức Giê-su đập bàn quát:

Sa-tan, ngươi thật đáng chết, tổng trưởng Michael đâu, giam nó vào đại lao cho Ta một ngàn năm.

Dạ!

Bãi đường.

Phê-rô hỉ hửng cám ơn Phao-lô đã đến thật đúng lúc, người viết nghe nói hôm đó Phê-rô bao Phao-lô một chầu to lắm! Người viết cũng được mời với tư cách là phóng viên nên mới biết mà kể lại câu chuyện này.

*

*   *

Câu chuyện kể đến đây không ít người thắc mắc cho rằng Chúa Giê-su hơi thiên vị, nhưng nói như vậy cũng đâu có gì lạ, thánh vịnh gia từng tuyên xưng "Chúa bênh đỡ người công chính", vả lại Chúa đứng về các vị trụ cột của Hội Thánh và chống lại tên kiêu ngạo thì đâu có gì ngoa. Thực tình, người viết không hề có ý nào khác ngoài việc muốn minh xác lại việc sống Bí Tích Hiệp Thông mà thôi. Tuy câu chuyện chỉ là do trí tưởng tượng, nhưng để lại cho chúng ta nhiều suy nghĩ, cũng nhờ câu chuyện đó làm cho người nhớ tới một vụ án chắc chắn sẽ xảy ra, nếu hiểu theo nghĩa tiên trưng đã được Đức Giê-su báo trước, xin được kể lại tóm tắt như sau:

Vào năm cuối đời vũ trụ, Vua Giê-su thăng triều xét xử. Vụ án cuối cùng này được kể là lớn nhất từ tạo thiên lập địa. Vua tách đôi hai hạng người: Kẻ ăn thịt chiên ngồi bên phải và bọn nhậu lẩu dê bên trái. Hầu hết các bị cáo cứ nghĩ là Vua sẽ hỏi ăn thịt chiên hay nhậu lẩu dê mấy lần, nhưng không ngờ Vua chỉ hỏi: Các ngươi có chia phần của các ngươi cho kẻ đói nghèo, rách rưới, khách lạ hoặc tù đày không? Và kết cuộc, các người ăn thịt Chiên Con cũng đâu có nhớ họ đã ăn bao nhiêu lần, mấy chục ký… nhưng Thần Khí soi sáng cho họ biết là họ chưa hề quên san sẻ cho tha nhân. "Bé cái lầm", nhưng cái lầm của người bên hữu thật có phước.

- Sa-tan cho rằng, món thịt Chiên Con đã quá quen thuộc, nhàm chán, không có chế biến gì thêm… Ngẫm nghĩ lại, các kitô hữu chớ vội cười, nhưng là cười ra nước mắt mới phải. Bí tích Thánh Thể mà mỗi lần trước khi trao cho các tín hữu trong thánh lễ hằng ngày, vị chủ sự đều giơ cao và đọc: "Đây Chiên Thiên Chúa… phúc tay ai được mời đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa", có khi đã trở thành một thông lệ quá quen thuộc, chẳng có gì mới và lắm khi đã trở nên nhàm chán như kiểu người Ít-diên cổ đại chê chối Man-na… Phải chăng thái độ này là do Bánh Thiên Thần không còn hiệu lực? Thưa rằng ngàn lần không, nhưng là do lãnh nhận Bí Tích mà không sống Bí Tích, để rồi làm cho Bí Tích sự sống đem lại án chết.

Bí tích Thánh Thể được mang nhiều danh gọi thật ý nghĩa: Bí Tích Tình Yêu, Bí Tích Yêu Thương, Bí Tích Hiệp Thông…, người viết thích nhất danh gọi Bí Tích Hiệp Thông, vì tự nó có một ý nghĩa thật đặc biệt, khi gọi đến tên là nghĩ ngay tới việc thực hành huyền nhiệm Thánh Thể. Nhưng thực hành như thế nào?

Câu chuyện mở đầu đã nói lên những cách thực hành mà bao vị thánh đã vạch ra, và như vậy mới có đủ khả năng trấn át được món lẩu dê bảy món (bảy mối tội đầu) quá hấp dẫn mà Sa-tan đã làm mồi nhử để mê hoặc con người. Có một câu chuyện có thật 100%, người viết xin được trích đoạn để minh họa như sau:

Ở một xứ đạo kia… Hôm đó cha xứ vừa về để kịp cử hành thánh lễ chiều Chúa Nhật, ngài gặp thấy trước cổng nhà thờ có hai bà cãi nhau, dùng đủ mọi lời lẽ cay độc; nhưng vừa thấy cha xứ về, một bà vội mang áo dài chạy vào nhà thờ nhưng không quên nói vọng lại: "Mi đợi đó, cha về đây rồi, để tao vào đi lễ và rước lễ cái đã, rồi ra tao hay tội cho" (Xin lỗi độc giả, người viết muốn trích nguyên văn lời nói của bà già nên hơi khó hiểu một tý).

Người viết xin miễn bình luận, nhưng chứng kiến câu chuyện trên, chột nghĩ có lẽ bà già kia vào rước lễ (ăn Thịt Chiên Con) để lấy thêm sức rồi ra chửi tiếp??? Cũng từ câu chuyện này làm cho người viết nhớ tới một câu chuyện tương tự sau đây: Lần kia đi tham dự lễ khai mạc Năm Thánh nơi một xứ đạo. Đến giờ hiệp lễ, một thanh niên cùng lên rước lễ với người viết, có lẽ do thiếu Mình Thánh nên cha hạt chia đôi cho cả hai cùng chung một miếng Bánh Thánh. Sau thánh lễ, người viết lưu lại một lát nơi ghế đá ngoài khuôn viên nhà thờ, chàng thanh niên thao thao khen cách trang trí các biểu tượng Năm Thánh và biểu tượng sống Bí Tích Thánh Thể trong nhà thờ và trên đỉnh tháp chuông thật tuyệt tác… Đặc biệt ông cha hạt hôm nay giảng một bài về tinh thần Năm Thánh thật hùng hồn không chê vào đâu được… Nhưng trớ trêu thay lúc chia tay để vào lấy xe ra về thì gặp mấy chàng thanh niên hồi nãy đang đánh một người qua đường phải đi cấp cứu… Không biết phải nói thế nào, khi cùng ăn Thịt Con Chiên Thiên Chúa, cùng lãnh nhận Bí Tích Yêu Thương Hiệp Thông, lại phá vỡ hiệp thông và yêu thương… Phải chăng Bí Tích Hiệp Thông mang ý nghĩa là mọi người đều có tự do lãnh nhận dù tâm hồn đang ở trong trạng thái nào? Hay vì Bí Tích mang tên là yêu thương hoặc vì Chúa quá yêu thương nên dù lãnh nhận cách bất xứng cũng chẳng sao, chẳng lẽ lời cảnh báo của thánh Phao-lô trong thư (2 Cr 11, 27 - 29) đã không còn giá trị?

Được mời đi dự tiệc, chúng ta chuẩn bị thật chu đáo, càng chu đáo hơn khi nhận thiệp mời dự tiệc của một “ông hoàng có máu mặt”. Bạn sẽ không dám tới dự khi thiếu những tiêu chuẩn cần thiết, hoặc mặc cảm thấy mình không xứng đáng tham dự. Ấy thế mà Vị Quân Vương cao cả hàng ngày mời bạn đến dự tiệc Chiên Con, nhưng có một lần nào bạn có sự chuẩn bị tâm hồn sốt sắng chưa? Hay là thấy người ta lên rước lễ thì mình cũng lên, không lên thì thấy kỳ, hoặc có ai đó đánh giá mình thì sao…

Một tập sinh nọ đến xưng tội với cha linh hướng, sau khi giải tội, cha linh hướng ra việc đền tội cho tập sinh là mỗi lần lên rước lễ phải ý thức chuẩn bị tâm hồn một phút. Thấy đơn giản quá, chàng tập sinh hứng khởi thưa: "Cha ra ít quá, con sẽ làm thêm hơn thế nữa cơ!" Hai tuần sau trở lại tòa cáo giải, cha giải tội hỏi tập sinh việc đền tội lần trước, chàng mới giật mình nhớ lại là chỉ có mấy hôm đầu còn có chút chuẩn bị, nhưng sau rồi lại đâu vào đấy… Cha giải tội thở dài nói với tập sinh: "Cha chỉ muốn con có một phút mà con không làm được thì đừng có nghĩ đến việc con làm thêm điều gì, lần này cha chỉ muốn con trên đường đi lên rước lễ con cố gắng nhớ con đang bước lên để lãnh nhận gì? Và sau rước lễ con hãy thưa với Chúa một lời "cám ơn Chúa Giêsu!".

********

Có nhiều điều vô bổ làm cho chúng ta nhớ lâu, nhưng có những điều rất cần thiết chúng ta lại dễ quên. Đó là cái tệ nhất của con người, nhưng lại khó có ai tránh khỏi. Câu chuyện mở đầu làm cho chúng ta phải suy nghĩ. Cái vô bổ làm cho chúng ta nhớ lâu không phải vì chúng ta muốn, nhưng vì chúng quá hấp dẫn và phù hợp với tính xác thịt hơn, tựa như món lẩu dê của Satan đem đến để hầu tòa. Tuy nhiên đâu chỉ Satan độc quyền chế biến ra 7 món ngon tội lỗi, các bậc thánh nhân cũng đã chế ra bao nhiêu phương thế thực hành sống đạo đức yêu thương giúp chống lại những quyến rũ tội lỗi, xác thịt. Sở dĩ chúng ta mắc bẫy là vì chúng ta quá hững hờ “vô tình lãng quên”. Tòa án cuối cùng trong ngày chung thẩm, thiết nghĩ không phải Vua Giêsu kết tội cái lầm, nhưng đúng hơn kết án sự vô tình.

Tác giả: Hiền Lâm

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!