Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Thanh Tâm
Bài Viết Của
Thanh Tâm
Sai một li, đi một dặm!
THAY LỜI MUỐN NÓI !
KY CÓP CUỐI NĂM !
ĐAU QUÁ PHẬN NGƯỜI ƠI !
CHUYẾN ĐI VỘI !
VÌ SAO NÊN NỖI …
HẠNH PHÚC HƠN
VĂN HÓA PHONG BÌ
ĐẸP THAY HAI CHỮ CÁM ƠN
TẠI CĂN NHÀ HAY TẠI LÒNG NGƯỜI ?
CHIẾC ĐIỆN THOẠI VÀ NHÂN CÁCH
CHÚT SUY TƯ VỀ TRUYỀN GIÁO
MAI HÒA MỪNG LỄ THÁNH VINH SƠN
KHI BẠO LỰC LÊN NGÔI !
CHỖ MÌNH Ở CÒN RỘNG LẮM !
TẾT TRUNG THU ĐẾN SỚM VỚI NHỮNG TRẺ NGHÈO BỆNH TẬT !
GẮP LỬA BỎ TAY NGƯỜI !
LẤP LÁNH HÌNH ẢNH ĐẸP CỦA NHỮNG NGƯỜI LỘI NGƯỢC DÒNG
PHÚC THAY KHI VÌ THẦY MÀ ANH EM BỊ BÁCH HẠI
BI HÀI NHỮNG CÂU CHUYỆN NHẬP
KHI THẦN TƯỢNG BỊ SỤP ĐỔ
ƯU TƯ VÙNG TRUYỀN GIÁO
LỚP HÈ Ở GIÁO ĐIỂM NGHÈO
CHÂN THẬT
CẦU NGUYỆN LÀ LẼ SỐNG CỦA NGƯỜI TÍN HỮU
THƯƠNG QUÁ BAUXITE ƠI !
KHI NGƯỜI TA BẤT CHẤP !
Chúa lòng lành !
CẦU NGUYỆN
NGÃ RẼ !
PHỦI TAY !
EVA, CAIN, SAUN THỜI HIỆN ĐẠI !
DA VÀ TIẾNG
VỎ VÀ RUỘT
LÚN VÀ SẬP !
CẦU NGUYỆN

Nhớ lại những ngày còn thơ, khi bập bẹ biết nói, Mẹ tôi đã chỉ cho tôi cách cầu nguyện. Cách cầu nguyện của Mẹ chỉ dạy rất đơn giản : Con thân thưa với Chúa với cả cõi lòng của con. Lớn lên không ít thì nhiều, lời Mẹ dạy về cầu nguyện vẫn còn văng vẳng bên tai. Giờ đây, dù Mẹ không còn nữa nhưng cái bài học cầu nguyện ngày còn thơ ấy trở thành chính nguồn sức sống, nội lực cho tôi bước đi trong cuộc đời đầy phong ba bão táp.

Mới đây, đến phiên trực của mình, tôi vào bệnh viện để chăm chú em cùng lớp đang nằm chữa trị. Những lúc rảnh rỗi và cơn đau dịu bớt, hai anh em nói chuyện miên man nói về những trăn trở, băn khoăn của cuộc đời, nhất là nỗi đau mà chú em đang gánh chịu. Chú nói với tôi rằng mọi sự đều tin tưởng và phó thác cho Chúa. Chúng tôi đang miên man câu chuyện của đời thường, bỗng nhiên có một anh trung niên bước vào phòng. Anh không ngần ngại hỏi thăm chúng tôi, anh tự giới thiệu với chúng tôi anh là bệnh nhân của bệnh viện này. Thấy chú em đang nằm trên giường G.78 thì anh chỉ ngay cho chúng tôi : “Đây! Cái giường này là chỗ mình nằm nè ! Cách đây gần 1 năm, mình nằm 1 tháng đó !”

Chẳng hiểu sao khoảng cách giữa anh và chúng tôi dần dần cứ như không còn phân biệt xa lạ nữa. Anh bộc bạch rằng anh đổ bệnh cách đây 3 năm, người anh đủ thứ bệnh hết, anh phải nghỉ làm ... anh nói một cách rất xác tín với chúng tôi rằng anh tin rằng Chúa thương anh lắm, Chúa lo lắng cho anh mọi chuyện.

Tôi vốn nghịch ngợm, gặp anh say sưa nói về Chúa, tôi đã không bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu anh. Tôi xin lỗi Chúa để cho tôi nói rằng tôi chưa biết Chúa nhưng thực sự trong lòng thì nếu không có Chúa thì tôi đã không có như ngày hôm nay. Thôi thì thử tò mò anh này ra sao, tôi làm bộ cứ hỏi anh về Chúa. Anh càng nói về Chúa tôi càng tròn xoe đôi mắt hỏi anh rằng Chúa ở đâu ? Cầu nguyện ra sao ? Cầu nguyện có khó không ? ...

Sau một tràng câu hỏi của tôi, anh không hề tỏ ra bực mình, anh đã dịu dàng chỉ cho tôi rằng nếu tôi muốn học về Chúa thì cứ đến Dòng Chúa Cứu Thế đăng ký học lớp Kinh Thánh do cô H phụ trách … ở lầu 2 đó (lúc này tôi phải cố gắng lắm mới nín cười để không bị lộ ra rằng cái tên mà anh vừa nhắc đến nghe quen quen. Không chỉ quen mà là ngôi nhà Dòng thân thương mà tôi đang sống trong đó). Anh cứ say xưa bảo chúng tôi rằng cứ đến đó học Kinh Thánh sẽ biết Chúa. Còn nữa, anh bảo tôi chịu khó theo anh đến nhà thờ Huyện Sỹ để tham dự nhóm cầu nguyện. Thứ tư nào anh cũng đến đó cầu nguyện với Đức Mẹ cả … Anh càng nói, tôi càng phải cố gắng tỏ vẻ ra ngơ ngác để không bị lộ.

Tôi cứ nhấn đi nhấn lại với anh rằng cầu nguyện là làm sao xin anh chỉ cho tôi. Thế rồi anh miên man nói với chúng tôi rằng cầu nguyện dễ lắm, mình cứ như tâm sự với Chúa, cứ như trò chuyện với Chúa về cuộc đời của mình đó !

Một điều lạ nơi anh là anh không ngần ngại nói rằng anh là người có đạo từ bé nhưng sống lơ là lắm nhưng qua biến cố anh bị đau đớn anh nhận ra một Thiên Chúa yêu thương anh mà lâu nay anh không hề để ý đến, không hề ngó đến. Chính khi anh đang đứng ở bờ vực của sức khoẻ với bao nhiêu chứng bệnh tim gan phèo phổi trong người anh đã nhận ra tình yêu tuyệt vời từ cung lòng Thiên Chúa để rồi dù phải thất nghiệp, dù phải lo chữa trị nhưng anh rất lạc quan, yêu đời, yêu người và hơn nữa là yêu Chúa.

Sau một hồi miệt mài quảng cáo danh thánh Giêsu Kitô và hiệu quả của đời sống cầu nguyện, nhìn đồng hồ gần đến giờ kinh trưa anh tạm biệt chúng tôi anh ra về. Anh còn cẩn thận “hẹn hò” rằng tuần sau anh sẽ quay lại tái khám và sẽ gặp anh em chúng tôi.

Sau khi tiếp chuyện với anh, tôi chợt nhận ra rằng đời sống cầu nguyện mà những ngày còn thơ được Mẹ dạy đó chính là gia tài vô cùng quý giá mà Mẹ để lại sau một chặng đường, sau những trải nghiệm thành công, thất bại, đau khổ mà Mẹ đã gánh chịu.

Chúa Giêsu vẫn ngồi đó, Chúa Giêsu vẫn ở đó trong nhiều Nhà Tạm bé nhỏ để chờ ta đến thân thưa, trò chuyện với Chúa lẽ nào ta lại bỏ Chúa cô đơn ngồi đó một mình.

Giáo hội được hiển danh không phải là làm được chuyện này chuyện kia, không phải là xây được ngôi thánh đường này ngôi nguyện đường nọ. Giáo hội sống, phát triển và hiển danh nhờ vào đời sống nội tâm, đời sống cầu nguyện, đời sống gắn kết với Chúa.

Không ít những tấm gương cao cả về đời sống cầu nguyện của Cha Thánh Anphongsô tổ phụ dòng chúng tôi, Thánh Giêrađô, Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu, Mẹ Têrêsa Calcutta, Đức Gioan 23, Đức Gioan Phaolô 2 ...

Thế đấy ! Giữa những nổi trôi của cuộc đời, giữa những lam lũ của cuộc sống vậy mà vẫn có những con người đơn sơ, tâm hồn giản dị luôn chạy đến bên Chúa để mà tâm sự, để mà trò chuyện.

Còn tôi, tôi là ai ? Tôi đang sống trong bậc sống nào mà tôi lại nỡ để Chúa phải cô đơn, phải sống trong lặng lẽ ? Chẳng lẽ nào cứ suốt đời cứ loay hoay với bao nhiêu chuyện phù du mau qua chóng tàn mà chẳng tìm đến Chúa chính là nguồn vui, nguồn cậy trông, nguồn hạnh phúc vĩnh cửu của đời mình sao ?

 

Thanh Tâm

Tác giả: Thanh Tâm

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!