Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
PM. Cao Huy Hoàng
Bài Viết Của
PM. Cao Huy Hoàng
THỰC LÒNG THẢO KÍNH CHA MẸ
PHÚT GIAO THỪA THIÊNG LIÊNG
Bài hát LẠY ĐỨC BÀ SÀI GÒN (chung lời nguyện cầu với người Sài Gòn)
BÁNH BỞI TRỜI VÀ CON RẮN ĐỒNG HÔM NAY
CHÚA XUỐNG NHÀ CON
CHỦ ƠI, NẾU CÓ VỀ, XIN GẶP EM Ở TÂM DỊCH
Bài hát CHÚA LUÔN Ở TRONG CON
TÂM TÌNH GỬI ĐỨC THÁNH CHA
Bài hát LỜI NGUYỆN TRONG CƠN DỊCH BỆNH (Theo lời nguyện chính thức của HĐGMVN)
LỜI THẦM THÌ CỦA NHỮNG NẤM MỘ
MỘT THÁNH LỄ TẠ ƠN VÀ CHIA TAY
ĐỊA CHỈ THỰC THI LÒNG THƯƠNG XÓT
MANG TIN VUI BÌNH AN ĐẾN CHO CUỘC ĐỜI
ĐI RA VÀ RA ĐI
KHÔNG CÓ CHUYỆN “PHẦN AI, NẤY RỖI”
“PHẢI TẮM ĐỨC MẸ BẰNG RƯỢU THÔI EM À”
GIUSE, BẠN CỦA BÀ, LÀ NGƯỜI CÔNG CHÍNH
LÀM CHA MẸ GIỮA THỜI ĐẠI NGÁO ĐÁ (Nhân mừng lễ Thánh Giuse, Bổn mạng các Gia Trưởng, 19-3-2019)
THÁNH HÓA CÔNG VIỆC
PHÚT GIAO THỪA VÀ DỰ TÍNH KHÔN NGOAN
XUÂN NÀY MẸ KHÔNG VỀ !
CHUYỆN ĐỒNG HÀNH 2019
“MẸ THIÊN CHÚA” CỦA CỤ TOM
2019, MONG GÌ?
XIN ĐỪNG NÓI VỚI CHÚA… CON KẸT QUÁ!
CHÚA ĐẺ BÊN DÒNG SUỐI (Mừng Chúa Giáng Sinh 2018)
DẤU CHẤM HẾT (Suy tư Mừng Chúa Giáng Sinh)
NÓI GÌ VỚI NGƯỜI CỘNG SẢN (Suy tư nhân lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam)
ĐỂ TẠ ƠN CHÚA, HAY LÀ ĐỂ CHÚA TẠ ƠN CON?
LỜI TÌNH TỪ NHỮNG NẤM MỘ
MÓN KHÔN NGOAN
CON TRAI BÀ GÓA NA-IN ĐÃ CHẾT
GẮN BÓ VỚI CHÚA, VỚI GIÁO HỘI VÀ VỚI NHAU
HỒNG ÂN THĂNG THIÊN
Nhạc Phẩm Mẹ Giáo Hội
QUÀ TẶNG MỚI NHẤT CỦA CHÚA THÁNH THẦN
GỬI NGƯƠI TÌNH NHỎ (tặng những người sống đời thánh hiến)
TRONG CÙNG MỘT ĐỨC KI-TÔ CỨU THẾ
MỤC TỬ HIỀN LÀNH KHIÊM NHƯỢNG
TẬN HIẾN CHO MẸ MARIA KHIÊM NHƯỜNG
VẪN CÒN NHỮNG MỤC TỬ TỐT LÀNH

Mừng Lễ Chúa Chiên Lành, thiết tưởng, mỗi chúng ta được quyền vui mừng tạ ơn Chúa vì Giáo Hội Công Giáo Việt Nam đang có, nếu không tất cả, thì cũng rất nhiều Linh Mục đã và đang sống theo kiểu mẫu của Chúa Giêsu, Linh Mục, Mục Tử Tốt Lành:

“Ta là Mục Tử tốt lành… thí mạng sống vì chiên… Ta biết các chiên Ta, và các chiên Ta biết Ta…”

“Ta còn những chiên khác không thuộc đoàn này; cả những chiên đó Ta cũng phải mang về đoàn; chúng sẽ nghe tiếng Ta. Và sẽ chỉ có một đoàn chiên và một chủ chiên…”

Tôi vẫn không quên hình ảnh cha Phanxicô Xaviê cựu Chánh Xứ Giáo Xứ tôi. Ngài từ trại cải tạo về nhận xứ cuối tháng 8 năm 1982 nên được “quản thúc” 6 tháng tại chỗ: không được làm Lễ, đi đâu cũng phải trình báo để “được bảo vệ” chu đáo. Thế mà, 9 tháng sau ngày nhận xứ, một ngày nọ, có anh công an đến hỏi thăm sức khỏe của Ngài, và hỏi về con số Giáo Dân trong Giáo Xứ. Ngài trả lời:

- Tính đến sáng hôm nay, con chiên trong đoàn là 2.131. Ngoài đoàn là hơn 19.000”.

- Ông nói trong đoàn là sao ?”

- Là những người đã được rửa tội. Hôm qua số con chiên là 2.125. Sáng nay mới rửa tội thêm một gia đình 6 người nữa”.

- Vậy ông nói còn có ngoài đoàn nữa là làm sao ?”

- À, thì những người chưa được rửa tội cũng thuộc trách nhiệm của tôi”.

Anh công an có vẻ ngẩn ngơ không hiểu, nhưng không hỏi về chuyện đó nữa. Anh ta chuyển đề tài:

- Ông nhớ nhắc nhở cho bà con nghĩa vụ nộp thuế, nghĩa vụ quân sự, nghĩa vụ đặt vòng…

Chỉ trong vòng 3 tháng sau thời gian quản thúc, cha đã thăm không sót một “nhà con chiên” nào, kể cả những “chuồng chiên” bên kia sông, kể cả những “chòi chiên” trong núi. Chuyện đi thăm cũng đặc biệt: sáng từ 9g đến 13g chiều. Chiều từ 16g đến 20 giờ tối. Nhờ chọn giờ thăm này mà cha có thể gặp được hầu như cả nhà người ta trong bữa ăn trưa hay bữa ăn tối. Cha chứng kiến tận mắt những bữa ăn kham khổ. Có người thấy cha đến vội cất ngay nồi khoai lang lát xuống bếp. Về đến nhà, cha ghi vào cuốn sổ tay, chẳng hạn:

- Đường vào sông Đợt.

- Nhà ông A: bà A bệnh gan, 4 đứa con: Hoàng, Mai, Trúc Liễu. Hoàng điếc, Trúc kinh phong, 2 sào ruộng, lúa không giáp hạt, có xe đạp…

- Nhà chị B: chồng cụt giò chiến tranh, 3 con, Linh, Ly, Long, đốt than, gánh than mướn, qua ngày, không xe đạp, ăn gạo đong…

- Nhà Ông C ( cho ông A đất làm chòi ), Phật giáo, có bàn thiên, có bàn thờ Phật, 5 con, ngay thẳng, lòng tốt… quên… có cái lu và gáo nước…

Có lần tôi vô tình đọc được câu này trong sổ tay của cha: “Chúa ơi ! Đa số bà con nghèo khổ quá, “chuồng chiên”, “chòi chiên” nhiều gấp mười lần “nhà chiên”!

18 năm hết mình với Giáo Xứ, cha biết từng nhà, từng chuồng, từng chòi, từng con dốc vào núi, từng khe suối vào sông, biết từng người, hiểu từng nỗi khổ niềm vui, và nhất là tận tụy phục vụ mọi người lương giáo. Ấy vậy, con số ngày cha nhận xứ là gần 2.000 và con số khi giao xứ là 5.285 giáo dân, với ba Giáo Họ lớn 4 Chi Họ nhỏ. Một Giáo Họ đã có Nhà Thờ nay đã nâng lên thành Giáo Xứ. Hai Giáo Họ kia cũng chuẩn bị tách Giáo Xứ mẹ. Rồi cha được thuyên chuyển về Giáo Xứ khác. Cho đến nay, xa cha đã 12 năm rồi, cha sắp về hưu, thế mà nếu có dịp gặp lại người nào, ngài gọi đúng tên, kể đúng chuyện và thăm hỏi đúng người, đúng địa chỉ.

Thiết tưởng đây là một trong nhiều tấm gương “mục tử tốt lành” trên khắp cả nước những ngày sau 1975 gian khổ. Còn rất nhiều tấm gương tốt lành đáng kính phục mà mỗi con chiên luôn tự hào về những Mục Tử của mình: có vị đã cùng gắn bó với con chiên trên đồng sâu ruộng cạn, trên nương lúa rẫy ngô, có vị cùng con chiên chia nhau những củ khoai sùng trong những ngày cạn kiệt, trong tháng đợi lúa kết đòng đòng, có vị cùng con chiên đến tận nơi xa xôi dạy Giáo Lý, Rửa Tội cho người trong những hang cùng ngõ hẻm…

Thiết tưởng, mỗi chúng ta đều có quyền, và có bổn phận vinh danh những vị Mục Tử đã chết đời mình đi cho đoàn chiên được sống, đã nêu gương đời sống hiến thân phục vụ vì Nước Chúa. Không chỉ con chiên trong đoàn, nhưng còn biết bao con chiên ngoài đoàn cũng được các vị luôn đặt lòng, để tâm để trí đến và có hướng truyền giáo rất rõ rệt bằng đời sống chứng nhân anh dũng của chính mình và của đoàn chiên mình chăm lo trong cuộc chung đụng với những nghịch cảnh khốn khổ gian nan.

- Chỉ mới hơn ba mươi năm dưới chế độ Chủ Nghĩa Xã Hội mà các cha ngày nay khác xưa quá !

- Muôn đời vẫn là chức linh mục của Chúa Giêsu mà, có gì khác đâu ?

- Có chứ ! Thì vẫn cứ là Mục Tử đấy chứ, nhưng hai chữ tốt lành chẳng biết từ bao giờ đã bị mờ đi, hoặc thiếu, hoặc… không còn nữa ! Chúa chẳng bao giờ lại bảo như thế này: “Con chiên Ta thì buộc phải nghe tiếng Ta. Ta không cần biết chúng, nhưng chúng cần phải biết Ta. Ta không cần đến với chúng, chúng cần thì cứ việc tìm đến với Ta !?!”

Theo tôi thì Mục Tử của chúng ta ở bất kỳ thời nào cũng luôn bị Satan tấn công từ mọi phía. Mục đích của Satan và bè lũ của nó là làm cho các Mục Tử mất đi tính “tốt lành”, mất đi tính “thí mạng vì đoàn chiên”, hoặc làm cho Mục Tử thêm tính lệch lạc trong cái nhìn, cái nhận, cái biết về con chiên, thêm tính lệch lạc trong tinh thần yêu thương phục vụ…

Phải nhìn nhận sự thật rằng: đã có một ít Mục Tử của chúng ta bị vướng bẫy của chúng: người lâm bệnh vô cảm, kẻ vướng lòng tham tiền, tham quyền, tham chức, người vướng tiếng sét ái tình, kẻ nhiễm bệnh quan liêu, nhưng đáng sợ nhất là có cả những người bị mắc bệnh “vâng lời kẻ gian dối”.  Bởi Satan biết rõ: “Cứ đánh kẻ chăn chiên thì đoàn chiên tan tác” ( Mt 26, 31 ). Nhưng nên nhớ rằng đó chỉ là một số rất ít, không phải là tất cả, không đáng làm cho chúng ta bận tâm, thất vọng, hay tuyên bố cẩu thả về một hàng Giáo Sĩ bị tục hóa đến mức báo động. Ngược lại, chúng ta còn phải cầu nguyện tha thiết hơn, liên lỉ hơn cho các Linh Mục, các Mục Tử của chúng ta luôn là những người chiến thắng trong cuộc chiến với Satan có đầy vũ khí tinh vi thời đại này.

Bởi thế, xin đừng lầm tưởng rằng những tấm gương “Mục Tử Tốt Lành” thời nay đã trở nên quý hiếm. Xin đừng ngồi một chỗ, hoặc ở một nơi mà kết luận vội vàng. Hãy đến khắp mọi nơi xa xôi hơn một tí để thấy sức sống Hội Thánh đang vươn lên nhờ những “Mục Tử Tốt Lành” như thế.

Tôi lại có chuyện để kể là nhờ các chị Lý, An, Mai, anh Mạnh ở Gò Vấp, hôm 23.4.2012, muốn thăm và tặng chút quà Phục Sinh nho nhỏ cho người nghèo, không kể lương giáo, nên đã nhờ tôi tìm một số địa chỉ. Tôi đề nghị về Xã Suối Kiết, Bình Thuận. Nơi đây chúng tôi đã gặp một cha trẻ DCCT ở Giáo Họ An Phong, và nhờ cha, các anh chị đã trao 100 phần quà tận tay người nghèo. Bà con giáo lương nhận quà với những nụ cười và niềm vui tròn trịa.

Sau khi tặng quà, cha cho một số ông đưa xe máy đến chở chúng tôi thăm một điểm dạy Giáo Lý và một số gia đình trong Giáo Họ. “Đi đường này phải là tài xế chuyên nghiệp anh em à”. Đường vào rừng xa, lồi lõm, dốc đứng, qua suối, qua mương, nắng bụi mù trời, mưa nhòe lầy lội….

Đến điểm dạy Giáo Lý cũng là nơi dạy học chữ cho các em người Kinh lẫn người Dân Tộc là một mái nhà trống trước trống sau, có bàn thờ Lòng Chúa Thương Xót, có ba cái bàn học, anh em tôi được dừng chân nghỉ một tí, đọc kinh và trò chuyện. Nhìn con đường, chị Mai đã đề cập ngay đến chuyện cha đi xức dầu cho bệnh nhân. Một anh Giáo Dân tài xế nói: “Có lần 1 giờ khuya, em chở cha đi xức dầu rồi đó”.

Đi tiếp năm bảy cây số nữa vào rừng, đường càng khó đi hơn, thỉnh thoảng bắt gặp một “chòi chiên” nho nhỏ. Vào chòi, dăm đứa con nít đen đủi ở truồng chạy nhông nhông, bố mẹ đều đi làm vắng nhà.“Ơ, cái chòi rách nát trống trước trống sau mà cũng có bàn thờ, có Chúa !” Đến nhà ông bà Năm, hình như ai đó đã nhắn “người ta vô nhà ông đông lắm kìa”, nên khoảng 15 phút sau, ông bà về. Mặt mũi lấm lem mồ hôi nhễ nhại, tay chân than bụi đen sì: “Chào cha, cha vào mà không nói con trước ? Con nhớp quá nè, làm sao đây cha ?”

Trưa nắng rồi, anh chị em còn phải về lại Sàigòn, chúng tôi trở lại Nhà Thờ, viếng Chúa, nghỉ ngơi, rồi ra xe về. Mỗi người một suy nghĩ miên man về người “Mục Tử Tốt Lành” còn trẻ lắm của thời đại hôm nay.

Lạy Chúa, tạ ơn Chúa, chúng con còn có thể tin được Chúa Giêsu Linh Mục vẫn luôn hoạt động trong các Mục Tử nhỏ bé của chúng con. Xin cho chúng con thêm nhiều nữa, những Mục Tử Tốt Lành như lòng Chúa mong ước. Amen.

PM. CAO HUY HOÀNG, 24.4.2012

Tác giả: PM. Cao Huy Hoàng

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!