Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
PM. Cao Huy Hoàng
Bài Viết Của
PM. Cao Huy Hoàng
THỰC LÒNG THẢO KÍNH CHA MẸ
PHÚT GIAO THỪA THIÊNG LIÊNG
Bài hát LẠY ĐỨC BÀ SÀI GÒN (chung lời nguyện cầu với người Sài Gòn)
BÁNH BỞI TRỜI VÀ CON RẮN ĐỒNG HÔM NAY
CHÚA XUỐNG NHÀ CON
CHỦ ƠI, NẾU CÓ VỀ, XIN GẶP EM Ở TÂM DỊCH
Bài hát CHÚA LUÔN Ở TRONG CON
TÂM TÌNH GỬI ĐỨC THÁNH CHA
Bài hát LỜI NGUYỆN TRONG CƠN DỊCH BỆNH (Theo lời nguyện chính thức của HĐGMVN)
LỜI THẦM THÌ CỦA NHỮNG NẤM MỘ
MỘT THÁNH LỄ TẠ ƠN VÀ CHIA TAY
ĐỊA CHỈ THỰC THI LÒNG THƯƠNG XÓT
MANG TIN VUI BÌNH AN ĐẾN CHO CUỘC ĐỜI
ĐI RA VÀ RA ĐI
KHÔNG CÓ CHUYỆN “PHẦN AI, NẤY RỖI”
“PHẢI TẮM ĐỨC MẸ BẰNG RƯỢU THÔI EM À”
GIUSE, BẠN CỦA BÀ, LÀ NGƯỜI CÔNG CHÍNH
LÀM CHA MẸ GIỮA THỜI ĐẠI NGÁO ĐÁ (Nhân mừng lễ Thánh Giuse, Bổn mạng các Gia Trưởng, 19-3-2019)
THÁNH HÓA CÔNG VIỆC
PHÚT GIAO THỪA VÀ DỰ TÍNH KHÔN NGOAN
XUÂN NÀY MẸ KHÔNG VỀ !
CHUYỆN ĐỒNG HÀNH 2019
“MẸ THIÊN CHÚA” CỦA CỤ TOM
2019, MONG GÌ?
XIN ĐỪNG NÓI VỚI CHÚA… CON KẸT QUÁ!
CHÚA ĐẺ BÊN DÒNG SUỐI (Mừng Chúa Giáng Sinh 2018)
DẤU CHẤM HẾT (Suy tư Mừng Chúa Giáng Sinh)
NÓI GÌ VỚI NGƯỜI CỘNG SẢN (Suy tư nhân lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam)
ĐỂ TẠ ƠN CHÚA, HAY LÀ ĐỂ CHÚA TẠ ƠN CON?
LỜI TÌNH TỪ NHỮNG NẤM MỘ
MÓN KHÔN NGOAN
CON TRAI BÀ GÓA NA-IN ĐÃ CHẾT
GẮN BÓ VỚI CHÚA, VỚI GIÁO HỘI VÀ VỚI NHAU
HỒNG ÂN THĂNG THIÊN
Nhạc Phẩm Mẹ Giáo Hội
QUÀ TẶNG MỚI NHẤT CỦA CHÚA THÁNH THẦN
GỬI NGƯƠI TÌNH NHỎ (tặng những người sống đời thánh hiến)
TRONG CÙNG MỘT ĐỨC KI-TÔ CỨU THẾ
MỤC TỬ HIỀN LÀNH KHIÊM NHƯỢNG
TẬN HIẾN CHO MẸ MARIA KHIÊM NHƯỜNG
KHOẢNH KHẮC QUÍ GIÁ

Suy niệm Lời Chúa CN 18. TN C

Khoảnh khắc quí giá là khoảnh khắc ngộ ra cuộc đời là một khoảnh khắc. Khoảnh khắc phù vân đang là một khoảnh khắc quí giá để chúng ta sở hữu Nước Thiên Chúa.

Sách Giảng Viên 1, 2 và 2, 21-23, ông Côhêlét đã nhắc nhở cho chúng ta về khoảnh khắc cuộc đời: “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân”. Và đưa ra cho chúng ta một lời khuyên rất giá trị về việc không nên tham lam, không nên quá bám víu vào những của cải phù vân để rồi chuốc lấy tai họa là triền miên đau khổ: “Đối với con người ấy, trọn cuộc đời chỉ là đau khổ, bao công khó chỉ đem lại ưu phiền ! Ngay cả ban đêm, nó cũng không được yên lòng yên trí. Điều ấy cũng chỉ là “phù vân”.

Như thế thì bi quan quá chăng ? “Tất cả là phù vân” thì cuộc đời ngắn ngủi nầy quả thật đang mang một nỗi sầu thảm ảm đạm khó lòng mà con người vượt khỏi ?

Thiết nghĩ, ông Côhêlét không cố tình làm cho chúng ta hoảng sợ, nhưng ông muốn nói đến một khoảnh khắc quí giá.

Khoảnh khắc quí giá là khoảnh khắc ngộ ra cuộc đời là một khoảnh khắc.

Vì khi đã ngộ ra cái khoảnh khắc phù vân ấy, người ta có thể làm cho cái khoảnh khắc vô giá trị thành có giá trị lớn lao bằng cách dùng chính cái khoảnh khắc phù vân mà chuẩn bị cho một cuộc sống lâu dài viên mãn.

Thời gian thì vô hạn, nhưng đời người là một khoảnh khắc. Tất cả những gì là vật chất thuộc về cuộc sống con người vật chất cũng đều chấp nhận số phận khoảnh khắc của của đời người, một khoảnh khắc. Nhưng nếu nói tất cả chỉ là khoảnh khắc và không có gì tồn tại thì quả là đời người thật vô nghĩa. Và có lẽ nào Chúa Giêsu, con Đức Chúa Trời cũng làm một kiếp người vô nghĩa như vậy sao ?

Không thể như thế được, vì chính Chúa Giêsu đã lăn mình vào một kiếp người mỏng manh, bé bỏng, khoảnh khắc và hay chết để giới thiệu cho con người đường đến một kiếp người ý nghĩa, vững bền, và sống viên mãn. Cuộc sống ấy dành cho những ai không nặng lòng tham lam bám víu vào những thực tại phù vân, khoảnh khắc, nhưng dùng chính những thực tại phù vân, khoảnh khắc ấy để chuẩn bị cho mình một thực tại vững chắc, muôn thuở.

Mở lòng cho chúng ta khỏi những điều hoảng sợ, thư gửi Côlôxê 3, 1 – 5; 9 – 11, Thánh Phaolô hướng dẫn giáo đoàn:

“Anh em hãy tìm những gì thuộc thượng giới, nơi có Chúa ngự trị… Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú tâm đến những điều ở dưới đất.” ( Cl 3, 1 ).

“Anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới, như: dâm bôn, ô uế, dục tình, đam mê xấu xa, và tính tham lam hà tiện, tức cũng thờ quấy, những ngẫu tượng.” ( Cl 3, 5 ).

Lời Chúa hôm nay còn tích cực cho chúng ta niềm vui hơn nữa trong bài Tin Mừng khi Chúa Giêsu dạy: "Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu."

Và qua dụ ngôn người phú hộ xây thêm kho lẫm để tích trử của cải ở đời, Chúa nói: "Đồ ngốc ! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai ?  Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó”.

Có vẻ như Chúa Giêsu không nói câu nào phủ nhận giá trị của của cải vật chất, Ngài càng không bảo chúng ta ngưng ngay công ăn việc làm, càng không bảo chúng ta cứ thong thả ngồi chơi xơi nước, vô công rỗi nghề, ngồi khoanh tay chờ sung rụng, nhưng Ngài bảo chúng ta đừng quá bám víu lệ thuộc vào của cải trần thế, vì “không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu”. Ngài dạy chúng ta phải “làm giàu trước mặt Thiên Chúa”.

Làm giàu trước mặt Thiên Chúa, đấng công minh chính trực, phải là “làm giàu cách công minh chính trực”.

Có bao giờ bạn quí mến và quan tâm đến những người buôn thúng bán bưng, những mẹ con đẩy xe hủ tíu gõ đêm đêm trên phố, những cụ già lọm khọm bán vé số, những bạn xa quê nhễ nhại mồ hôi bên nồi bắp luộc bốc hơi, những người quét đường âm thầm trong đêm vắng lặng, những anh xe ôm ngồi vắt chân chữ ngũ ngáp dài chờ khách, những bà mẹ quê bên đàn gà, bên luống rau góp từng đồng tiền lẻ nuôi con ăn học, hoặc những người tật nguyền đang miệt mài từng bức tranh cát muôn màu… để kiếm sống qua ngày, qua bữa.

Họ làm ăn nhỏ, vốn liếng nhỏ, lãi nhỏ, và thực sự nghèo khó, nhưng chưa hẳn đã nghèo khổ. Họ ngủ giấc bình an. Tâm hồn thư thái thanh thản vì họ đang sống công chính: sống bằng chính sức lao động của mình. Một khoảnh khắc quí giá để nhận ra sự nhỏ bé, chóng qua của cuộc đời.

Cũng không thể quên những người đang thực sự dư ăn dư để nhờ những cố gắng nhỏ và biết chắt chiu tích lũy “làm khi lành, để dành khi bịnh”. Họ vừa siêng năng vừa biết sống cuộc sống vừa phải mà giàu lên. Chính họ là những người cảm thông với nỗi đau của những người nghèo khó vì họ đã từng kinh qua đoạn đời khó nghèo. Họ giàu lên nhờ làm ăn một cách công chính và vì thế, họ cũng vui vẻ sẻ chia với những người nghèo chung quanh. Mọi khoảnh khắc quí giá đều được tận dụng để có một cuộc sống thơm hương công chính.

Có câu chuyện vui “nhỏ to” của dân cư trên mạng rằng:

Việt Nam là một đất nước nhỏ, nhưng có thủ đô to.
Trong thủ đô to có những con đường nhỏ.
Trên những con đường nhỏ có những biệt thự to.
Trong những biệt thự to có những cô vợ nhỏ.
Những cô vợ nhỏ của những quan to.
Những quan to có những cặp nhỏ.
Trong những cặp nhỏ có những dự án to.
Dự án to thường có hiệu quả nhỏ.
Hiệu quả nhỏ mà thất thoát to.
Thất thoát to mà án tù lại nhỏ...”

Câu chuyện khôi hài nhưng nói lên phần nào một thực trạng làm giàu bất chính. Và ước gì đó không phải là cách làm giàu của các tín hữu Việt Nam. Càng không phải là cách làm giàu của những người quyền cao chức trọng, quí tôn hùng tước. Hội Thánh Chúa Giêsu không thể tiêm nhiễm cách gian dối bất chính của ma quỷ ở đời, mặc dầu Hội Thánh đang lữ hành giữa đường đời.

“Làm giàu trước mặt Thiên Chúa”, Đấng Công Minh Chính Trực, là phải làm giàu đức công minh chính trực trong tâm hồn.

Giữa một xã hội đầy dẫy những xảo trá điêu ngoa, những gian dối lừa bịp cách công khai lộ liễu, xem thường luật pháp hoặc được chính luật pháp xã hội bảo kê, con người có quá nhiều cơ hội lao mình vào những điều bất chính vì tâm hồn không khao khát sự công chính, không quí chuộng sự công chính.

Đời sống luân lý suy đồi từ tấm gương của những người mang tiếng là lãnh tụ, lãnh đạo, xuống đến bậc quyền bính áo mão vị vọng, thì làm sao ngăn được cho khỏi tràn xuống đến tận dân đen. Có thể chúng ta đang giàu lên về của cải vật chất, về thế lực, về danh vọng, nhưng thực sự chúng ta đang ngày càng nghèo xơ nghèo xác về sự công chính. Người ta đang bắt chước nhau làm giàu kiểu này trong một đất nước được xếp hạng trong nhóm nghèo nhất thế giới.

Thật đáng mừng vì còn có nhiều người làm giàu đức công chính nơi các Giáo Xứ giữa những thành phố hoa lệ: các em học Giáo Lý và sống Giáo Lý ngay trong gia đình, trong trường học và giữa những trẻ em bụi đời, các bạn trẻ còn có những “điểm hẹn Giêsu”, những “nồi cháo tình thương”, những “sẻ chia yêu thương”, những “đoan hứa khiết tịnh” để nâng đỡ nhau quyết nói không với những điều bất chính, với những cám dỗ của cuộc đời.

Tuy nhiên, Lời Chúa hôm nay vẫn là một lời cảnh tỉnh khẩn cấp vì đang “có nhiều” – chứ không phải là “tất cả” – Dân Chúa Việt Nam đang làm giàu đức công chính trong bối cảnh Việt Nam nhiễm khuẩn bất chính từ thượng tới hạ. Vì thế, thiết nghĩ, mỗi người cần mạnh dạn chiếu sáng sự công chính của Thiên Chúa ra trước mặt thiên hạ, để không ai trong chúng ta bị Thiên Chúa trách mắng: “Đồ ngốc”, vì không biết làm giàu trước mặt Thiên Chúa.

Đức công chính của Thiên Chúa còn bao gồm cả việc sòng phẳng: “của Thiên Chúa trả cho Thiên Chúa, của Xêda trả cho Xêda”. Trong khi đó, người tham lam không chừa một khoảnh khắc, có khoảnh khắc nào ôm đồm được cả Thiên Chúa lẫn cả thế gian thì vẫn cứ thản nhiên hai tay bắt cá mà không hề cảm thấy xấu hổ trước Thiên Chúa vì sự lừa bịp lộ liễu của mình.

Đức công chính của Thiên Chúa còn là Đức Bác Ái, yêu thương tha nhân như Thiên Chúa đã yêu. Vì thế việc làm giàu trước mặt Thiên Chúa đồng nghĩa với việc sẻ chia cơm áo cho những người đang túng thiếu, nghèo đói.

Khoảnh khắc quí giá là khoảnh khắc không giữ lại cho mình những gì là phù vân, những gì không muôn thưở, mà giữ cho mình thanh thản một tình yêu thương mang dáng hình của Thiên Chúa tình thương để được cùng Ngài sống vui muôn thưở trong tình thương, trong Nước của Thiên Chúa “không phải là chuyện ăn chuyện uống, nhưng là sự công chính, bình an và hoan lạc trong Thánh Thần”. ( Rm 14, 17 )

Khoảnh khắc phù vân đang là một khoảnh khắc quí giá để chúng ta sở hữu Nước Thiên Chúa.

Lạy Chúa, xin cho con được nghe Chúa mắng con là... “đồ ngốc” khi con còn kịp có một khoảnh khắc mong manh để tỉnh ngộ mà trỗi dậy. Con không muốn Chúa nguyền rủa con là “đồ ngốc” khi không còn khoảnh khắc quí giá nào nữa để cứu lấy đời mình.

Để kết, xin chia sẻ bài thơ:

HÃY CHO TÔI LÒNG THAM 

Tôi thiếu mọi thứ trên đời
Thiếu danh dự, thiếu niềm vui, thiếu tiền, thiếu bạc
Thiếu cả một mảnh tình bươm rách
Thiếu tình thương, thiếu phương tiện, thiếu tiện nghi, áo chức, mũ quan,
Tôi thiếu cả công ăn việc làm…

Nhưng xin hãy cho tôi lòng tham lam,
Lòng tham lam siêu phàm,
Tham lam những gì tay tôi không sờ mó được,
Mắt tôi không thấy được, và tai cũng chẳng nghe gì,
Toàn ngũ quan tôi không cảm giác được chi,
Nhưng linh hồn tôi rung lên vì sung sướng.

Hỡi các Thánh có lòng tham lam cao thượng
Hãy chỉ cho tôi kho báu ngàn đời.
Hãy xin cho tôi lòng tham lam yêu người,
Yêu cho thỏa lòng tôi,
Yêu tất cả và cho đi tất cả,
Cả người không yêu tôi,
Người hoan hô, người đả đảo,
Người bôi nhọ, người tôn vinh,
Người xấu, người xinh, người giàu sang, người tất tả,
Người đọc kinh to, người cầu nguyện nhỏ,
Người làm thuê, người ở đợ, người ở chợ, ở quê,
Người hút hít ma túy, người chích choác xì ke,
Người ngủ ở bến xe, người an phè nơi khách sạn,
Người bán cái xuân xanh, người lầm lỡ, người tị nạn,
Tất cả mọi người, người của đảng, người của dân...

Tôi tham lam yêu, yêu bằng cả tinh thần
Dâng hiến và cho người hạnh phúc.

Hỡi các Thánh từng tham lam chịu nhục
Hãy xin cho tôi lòng tham lam yêu người
Dù có vô duyên,
Trên môi tôi vẫn nở những nụ cười,
Và khúc yêu đời tôi vẫn ru vẫn hát.
Tình yêu tôi sẽ là thơ là nhạc,
Cho người sầu vơi, cho người thù vơi...

Hỡi các Thánh có lòng tham lam tuyệt vời
Xin chỉ cho tôi đường lên Trời vô tận.
Có phải con đường không thù không hận,
Con đường bao dung, nhân ái thứ tha ?

Hãy xin cho tôi lòng tham lam hiền hòa
Chậm giận hờn, mau bỏ qua, quên lầm, quên lỗi,
Không lên án ai là người có tội,
Trừ khi người ấy chính là tôi...

Hãy xin cho tôi lòng tham lam của cải trên Trời
Không mối mọt, không phù vân, không giả dối.
Để khi tất cả phải biến thành tro bụi,
Tôi còn lại cho mình một chút tôi,
Không bỏ công tôi đã tham lam một đời.

Hãy cho tôi sống với những người hằng sống
Nhờ chẳng tham lam được sống riêng cho mình.

Tôi thiếu mọi sự làm nên cuộc phù sinh,
Để nhẹ nhàng bay vào cõi trời vĩnh cữu…

PM. CAO HUY HOÀNG, Sàigòn 29.7.2010

Tác giả: PM. Cao Huy Hoàng

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!