Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
PM. Cao Huy Hoàng
Bài Viết Của
PM. Cao Huy Hoàng
THỰC LÒNG THẢO KÍNH CHA MẸ
PHÚT GIAO THỪA THIÊNG LIÊNG
Bài hát LẠY ĐỨC BÀ SÀI GÒN (chung lời nguyện cầu với người Sài Gòn)
BÁNH BỞI TRỜI VÀ CON RẮN ĐỒNG HÔM NAY
CHÚA XUỐNG NHÀ CON
CHỦ ƠI, NẾU CÓ VỀ, XIN GẶP EM Ở TÂM DỊCH
Bài hát CHÚA LUÔN Ở TRONG CON
TÂM TÌNH GỬI ĐỨC THÁNH CHA
Bài hát LỜI NGUYỆN TRONG CƠN DỊCH BỆNH (Theo lời nguyện chính thức của HĐGMVN)
LỜI THẦM THÌ CỦA NHỮNG NẤM MỘ
MỘT THÁNH LỄ TẠ ƠN VÀ CHIA TAY
ĐỊA CHỈ THỰC THI LÒNG THƯƠNG XÓT
MANG TIN VUI BÌNH AN ĐẾN CHO CUỘC ĐỜI
ĐI RA VÀ RA ĐI
KHÔNG CÓ CHUYỆN “PHẦN AI, NẤY RỖI”
“PHẢI TẮM ĐỨC MẸ BẰNG RƯỢU THÔI EM À”
GIUSE, BẠN CỦA BÀ, LÀ NGƯỜI CÔNG CHÍNH
LÀM CHA MẸ GIỮA THỜI ĐẠI NGÁO ĐÁ (Nhân mừng lễ Thánh Giuse, Bổn mạng các Gia Trưởng, 19-3-2019)
THÁNH HÓA CÔNG VIỆC
PHÚT GIAO THỪA VÀ DỰ TÍNH KHÔN NGOAN
XUÂN NÀY MẸ KHÔNG VỀ !
CHUYỆN ĐỒNG HÀNH 2019
“MẸ THIÊN CHÚA” CỦA CỤ TOM
2019, MONG GÌ?
XIN ĐỪNG NÓI VỚI CHÚA… CON KẸT QUÁ!
CHÚA ĐẺ BÊN DÒNG SUỐI (Mừng Chúa Giáng Sinh 2018)
DẤU CHẤM HẾT (Suy tư Mừng Chúa Giáng Sinh)
NÓI GÌ VỚI NGƯỜI CỘNG SẢN (Suy tư nhân lễ các Thánh Tử Đạo Việt Nam)
ĐỂ TẠ ƠN CHÚA, HAY LÀ ĐỂ CHÚA TẠ ƠN CON?
LỜI TÌNH TỪ NHỮNG NẤM MỘ
MÓN KHÔN NGOAN
CON TRAI BÀ GÓA NA-IN ĐÃ CHẾT
GẮN BÓ VỚI CHÚA, VỚI GIÁO HỘI VÀ VỚI NHAU
HỒNG ÂN THĂNG THIÊN
Nhạc Phẩm Mẹ Giáo Hội
QUÀ TẶNG MỚI NHẤT CỦA CHÚA THÁNH THẦN
GỬI NGƯƠI TÌNH NHỎ (tặng những người sống đời thánh hiến)
TRONG CÙNG MỘT ĐỨC KI-TÔ CỨU THẾ
MỤC TỬ HIỀN LÀNH KHIÊM NHƯỢNG
TẬN HIẾN CHO MẸ MARIA KHIÊM NHƯỜNG
NHỮNG DẤU ĐINH NGƯỜI HÔM NAY

 

Những vết sẹo cuộc đời

Nhổ tóc bạc cho ông nội, bé An bỗng giật mình vì trên đầu ông có một vết sẹo dài lắm. Vết sẹo như con thằn lằn đang đậu trên đầu ông. An hỏi: “Ông nội ơi, sao mà ông có cái sẹo to vậy ?”

Cả một khoảng thời gần 50 năm trước sống dậy trong ông. Biết kể sao cho hết, đối với một đứa cháu nội 8 tuổi ? Nó hiểu gì về chiến tranh, về những tàn ác ? Ông chỉ tóm lại mấy câu: “Hồi ấy, ban đêm là kinh khủng lắm. Có người ngủ trong nhà bị kẻ lạ mặt cầm súng đến bắt đi. Ông thường không ngủ ở nhà. Ông đi ngủ nhờ ở phòng áo Nhà Thờ.

Một đêm, thấy cháy sáng, nghe người la thất thanh. Ông chạy một hơi đến chỗ nhà cháy. À thì ra nhà mình. Nhà mình bị người ta đốt. Nhà tranh vách đất mà đốt cháy đồng loạt tứ phía thì không ai chạy kịp. Bà nội con và ba của con ở trong ấy. Cháy càng to, mà mỗi người một gàu nước, một thùng nước, chẳng thấm vào đâu. Ông đành quấn cái mền ướt chạy vào trong nhà cứu bà và ba của con. Ở ngoài nhà thỉnh thoảng có tiếng súng bắn và tiếng la “không ai được cứu”.

Vừa lôi được bà và ba của con ra đến cửa trước, giàn chính trên nhà đổ ầm xuống trên người ông nội. Người ta kéo bà, kéo ba của con ra. Rồi kéo ông ra… ngất xỉu,  cả mình phỏng nhiều chỗ. Trên đầu của ông nặng nhất… May mà tóc cũng mọc lại. Chỉ còn một con thằn lằn lì lợm ấy, trơn tru… không chịu mọc lại tí tóc nào !”

Không kể hết những vết sẹo trên thân thể những con  người đã hy sinh cho con cái, cho gia đình, cho tổ quốc, nhưng có thể nói vết sẹo nào cũng là chứng tích của một Tình Yêu. Có người đã hy sinh cả đôi tay, cả đôi chân, đôi mắt, có người mang vết sẹo hình con tắc kè, và cũng có người vẫn đang chung sống với một đầu đạn đồng vô cảm trong cái vỏ sọ người tưởng đã phải vỡ làm đôi.

Là con cháu, là thế hệ hậu duệ, luôn mang tâm tình biết ơn ông bà cha mẹ, tiên tổ. Không phải là biết ơn những vết sẹo cuộc đời, nhưng chính là biết ơn Tình Yêu. Người vì yêu không kể hy sinh cả mạng sống, huống là một phần thân thể… Hy sinh vì tình yêu, vì chính nghĩa, vì chân lý…

Thương tích của Chúa Giêsu Tử Nạn và Phục Sinh

Không nhổ tóc bạc, để thấy vết sẹo con thằn lắn. Không đấm lưng để thấy con tắc kè bông còn đang nằm trên lưng khê khét mùi thuốc súng. Nhưng với Chúa Giêsu thì Toma đã biết rõ những thương tích thật khủng khiếp của thầy mình. Vẫn còn nhớ ở ngay giữa cổ tay, những lỗ đinh rộng toác, bị rách toạc vì thân người kéo trì xuống. Vẫn còn nhớ ở mu bàn chân, những lỗ đinh xé dài đến mắt cá. Vẫn còn nhớ đó, lỗ lưỡi đòng đâm thâu từ phía dưới bên cạnh sườn lên đến trái tim người đã chết, để chảy cho cạn kiệt máu cùng nước trong thân xác.

Nhưng lại nghe anh em nói Thầy đã sống lại. Thật sao ? Khó tin quá !

"Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh và không thọc bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có tin." ( Ga 20, 25 )

Từ câu nói này, cho thấy:

- Một mạc khải Phục Sinh theo chương trình của Thiên Chúa, đã thực hiện cho Tôma, và cho cả ngàn con người thực dụng những thế hệ sau này.

- Tôma là một con người nhiệt tình với Tin Mừng Phục Sinh: nhiệt tình vì khao khát được thấy dấu đinh nơi tay thầy mình, thấy lỗ lưỡi đòng đâm thâu nơi cạnh sườn, khao khát được xỏ ngón tay vào lỗ đinh, thọc bàn tay vào cạnh sườn.

- Khi tuyên bố câu nói có vẻ cứng cỏi như thế, chắc chắn Tôma không khỏi ray rứt ngày đêm, ray rứt trong lòng, ray rứt trước mặt anh em, những người đã nhìn thấy Chúa Phục Sinh. Sự ray rứt giữa Đức Tin và thực dụng ấy càng đốt nóng lòng khát khao lên đến mức mãnh liệt.

Với quyền năng của Thiên Chúa, Đức Giêsu có thể hiện ra với Tôma ngay sau câu nói của ông, để chứng minh cho ông biết Ngài đã sống lại. Nhưng không, để một tuần sau, để khi lòng khao khát lên đến tột đỉnh, Chúa Giêsu mới mạc khải chính thân xác Phục Sinh của Ngài còn mang thương tích mới nguyên, chưa và có lẽ không bao giờ lành.

“Hãy xỏ ngón tay con vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Hãy đưa bàn tay con ra mà thọc vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” ( Ga 20, 27 ).

Nếu các vết sẹo đời người kia còn có thể minh chứng cho một Tình Yêu Hy Sinh thì lỗ đinh và lỗ đòng của người đã chết mà đang sống có thể nói là một mạc khải vô cùng quan trọng cho toàn thể nhân loại về một Tình Yêu Thương Vĩ Đại: Tình yêu của người đã chết và đã sống lại. Chết để làm của lễ chuộc tội cho con người và  sống lại để nhân loại được cứu sống.

Những dấu đinh người hôm nay

Chúa Giêsu không còn ở lại trần gian với thân xác mang thương tích lỗ đinh lỗ đòng cho nhân loại đặng thấy mà tin, như Tôma nữa, nhưng còn các chứng nhân của Ngài. Vì Tôma đã không tin vào các anh em là những chứng nhân đã thấy Chúa Phục Sinh, nên Chúa mạc khải cho những người như Tôma một chân lý mới: “Phúc cho những người không thấy mà tin”. Không thấy Người đã chết sống lại, nhưng tin Người đã chết sống lại qua các chứng nhân.

Như vậy, chứng nhân Phục Sinh cũng phải là chứng nhân của cuộc Tử Nạn. Chứng nhân của niềm Hy Vọng cũng là chứng nhân phải lăn mình vào cuộc Thương Khó, cái chết với Ngài. Đòi hỏi ấy luôn là một đòi hỏi song đôi đối với chứng nhân Ơn Cứu Độ. Vì không qua cái chết và sống lại của Chúa Kitô, không có Ơn Cứu Độ.

Từ bỏ cái tôi, từ bỏ tội lỗi là chết đi một phần đời sống thỏa mãn ở đời này, và chỉ có chấp nhận cái chết ấy, mới có thể phục sinh với Ngài. Sẽ có lời chứng hùng hồn thuyết phục, khi chứng nhân không chỉ nói về cuộc Tử Nạn và Phục Sinh mà chính chứng nhân ấy đang tử nạn, đang phục sinh.

Tôi không cho là Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê, hay Đức Tổng Giuse của Hà Nội, Cha Lý,  Cộng Đoàn Thái Hà, Đồng Chiêm được người người trong nước và trên khắp thế giới thương mến cảm phục, vì các ngài chống cộng hay thân cộng, vì các ngài học cao hiểu rộng, hoặc vì hai ngài làm chính trị giỏi… nhưng chính vì các ngài nên giống Chúa Kitô Tử Nạn và Phục Sinh.

Nơi các ngài cũng mang đầy thương tích, mang đầy sự sỉ nhục, khốn khó như Chúa Giêsu vì Sự Thật Nước Thiên Chúa phải được rao truyền trên chính quê hương mình. Các ngài không nói bằng lời như Thánh Tôma: “Lạy Chúa là Thiên Chúa tôi” nhưng chính cuộc đời của các ngài là lời tôn vinh “Chúa là Thiên Chúa duy nhất, và chỉ tôn thờ một mình Ngài, không tôn thờ chúa nào khác”.

Vâng, vẫn còn những dấu đinh, những lỗ đòng, không phải của Chúa Giêsu nhưng là của các nhân chứng. Thêm vào đó, còn những lỗ đinh, lỗ đòng của biết bao người chấp nhận chịu thương chịu khó trong cuộc đời này, cho con cái cho gia đình được an vui hạnh phúc. Những lỗ đinh to bằng những món nợ chồng chất trên vai người làm cha mẹ khi sống hết mình cho con cái được ăn học, hoặc chữa bệnh cứu sống cho chồng cho con. Những lỗ đòng kinh khủng khi biết con cái của Chúa nghe lời xúi giục của ma quỷ mà giết trẻ thơ vô tội từ trong trứng nước…

Nỗi đau của Chúa Giêsu vẫn còn đó. Và Ngài cũng đang mời mỗi người chúng ta: “Hãy xỏ ngón tay con vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Hãy đưa bàn tay con ra mà thọc vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” ( Ga 20, 27 ).

Hãy xỏ ngón tay mình vào lỗ đinh đói nghèo, bệnh tật, bất công, tội lỗi… của những người bé nhỏ, bạn chí thiết của Chúa Giêsu.

Hãy thọc bàn tay vào lỗ đòng chính Thân Thể Chúa Giêsu là Giáo Hội trong những ngày này, đang bị quân dữ đâm thâu từ Giáo Hoàng đến các Giám Mục đến những Linh Mục, những người ưu tuyển của Thiên Chúa với dụng ý: đánh kẻ chăn, đoàn chiên ắt tan tác.

Lòng Thương của Thiên Chúa đang hiển hiện khắp nơi. Chúa Kitô đang Tử Nạn để Phục Sinh ở khắp nơi. Ngài không còn ẩn giấu hay lánh mặt chúng ta nữa. Ngài đang rất hiện thực. Chỉ vì chúng ta không muốn mở con mắt Đức Tin ra để nhìn thấy Ngài đang Tử Nạn, đang Phục Sinh để kết hiệp với Ngài...

Còn tệ hơn nữa, cách nào đó, chúng ta đang “nối giáo” cho quân dữ, vì không tin tưởng vào tình thương của Ngài, mà còn ngăn cản con người ta đến với tình thương Ngài, hoặc là tiếp tục gây thêm cho Ngài những thương tích. Máu nước chan hòa cho đến cái chết tận cùng của Chúa, vẫn chưa lay động lòng tin tưởng của chúng ta vào lòng thương xót vô cùng của Thiên Chúa Cha sao ?

Lạy Chúa Giêsu, xin cho hai luồng sáng Máu và Nước từ trái tim Chúa chiếu dọi cõi lòng cứng cỏi khô khan của chúng con, để chúng con nên mềm mại sốt mến mà tín thác trọn niềm vào Lòng Thương Xót vô cùng của Thiên Chúa Cha, và anh dũng làm chứng nhân Tử Nạn và Phục Sinh cho một cuộc sống mới vĩnh cửu trong Ba Ngôi Thiên Chúa. Amen.

PM. CAO HUY HOÀNG, thứ năm 8.4.2010

Tác giả: PM. Cao Huy Hoàng

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!