CHÚA NHẬT XXV THƯỜNG NIÊN NĂM B
Tuần rồi Hội Thánh mừng lễ Suy tôn Thánh Giá Chúa Giêsu. Nói cho cùng, trước mắt
mọi người, cây thập giá mà ta gọi là Thánh Giá ấy, cũng chỉ là hai thanh gỗ mang
hình thập giá và cũng chỉ là phương tiện người ta dùng để giết người. Chỉ duy
nhất một điều cho ta nhìn nhận cây thập giá là Thánh Giá đó chính là đức tin.
Chính trong đức tin, ta biết: “Đức
Giêsu Kitô vốn vĩ là Thiên Chúa, mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị
ngang hàng với Thiên Chúa. Nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân
nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế”
(Philip 2, 6- 7).
Một vì Thiên Chúa cao sang là thế, quyền năng là thế, vô biên là thế, đã trút bỏ
mọi vinh quang để làm người. Không dừng ở đó, Đấng là Thiên Chúa làm người ấy,
lại còn trở nên một người rốt hết, hóa thân chia sẻ đến tận cùng cái kiếp người,
để cùng được nghèo, cùng đói, cùng rét, cùng tha hương, cùng bị nguyền rủa, bị
chống đối, cô đơn, tủi nhục… với tất cả những ai thấp bé, long đong, những ai bị
cuộc đời chối bỏ, bị vùi giập…
Nhưng tất cả những điều đó chưa là điểm kết, Chúa Kitô
“lại còn hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự”
(Philip 2, 8), chết đớn đau, chết nhục nhã và oan nghiệt…
Thiên Chúa làm người đã là một điều không thể tưởng tượng. Vậy mà Thiên Chúa làm
người lại lặn sâu trong kiếp người để đồng hóa mình với mọi người, vì thế càng
kỳ diệu quá đỗi. Nhưng Thiên Chúa làm người lại còn chấp nhận một cái chết thê
thảm, đứng chung với hàng ngũ tử tội, thì tình yêu của Thiên Chúa đã đạt tới
đỉnh điểm và bước tới mức độ tuyệt đối.
Chiêm ngắm mầu nhiệm tự hạ quá lớn lao của Chúa Kitô, chúng ta chỉ còn biết lặn
đi để những gì Người đã sống có cơ hội thẩm thấu trong tâm hồn, để ta càng ngày
càng rập theo những gì Người đã noi gương để từng lúc từng lúc một, ta nên giống
Người hơn.
Chúa Kitô đã tự hạ để phục vụ đến cùng như thế, cho nên Người có quyền đòi ta
cũng biết hạ mình, trở nên nhỏ bé và có ích cho anh chị em như Người.
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa nhắc lại đòi hỏi này:
“Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”
(Mc 9, 35).
Nhưng trước khi mời gọi như thế, Chúa Kitô đã nói về chính bản thân mình, không
phải để tự đề cao, tự ca tụng, hay nói về những gì mình đã làm. Hoàn toàn không
phải thế. Để cho lời mời gọi đạt hiệu quả, Chúa Kitô đã mạc khải về sự bắt bớ,
bách hại, chịu đau khổ, chịu chết và sống lại:
“Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị giết, ngày
thức ba, Người sẽ sống lại”
(Mc 9, 31).
Cuối cùng để cụ thể lời mời gọi, Chúa dạy một bài học mà có lẽ cả các tông đồ
lẫn chúng ta, chẳng bao giờ suy nghĩ được như thế. Đó là bài học của trẻ thơ, và
trở nên trẻ thơ. Còn hơn nữa, Chúa Kitô không chỉ dạy ta sống khiêm hạ, nhưng
chính Thiên Chúa đã đồng hóa mình với trẻ thơ. Một sự tự đồng hóa trở nên bé nhỏ
hoàn toàn:
“Ai đón nhận một trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính mình
Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp
Đấng đã sai Thầy”
(Mc 9, 37).
Nhiều lần Tin Mừng cho biết Chúa Giêsu tự đồng hóa mình với những người bé nhỏ
nghèo hèn. Nhất là phụ nữ và trẻ con, đối với xã hội Do thái thời Chúa Giêsu là
những thành phần không đáng kể, không có chỗ đứng trong xã hội. Vậy mà không
những Chúa đã đặt trẻ con làm mẫu mực để dạy chúng ta về bài học của lòng khiêm
hạ, Người còn ôm lấy đứa bé vào lòng. Thánh Marcô thật tinh tế khi không bỏ qua
chi tiết này.
Bạn ạ, con đường tự hạ làm người bé nhỏ là con đường trở nên người lớn nhất, và
là người đáng kể trước mặt Chúa. Ngày 19.10.2003, chỉ sáu năm, sau khi Mẹ Têrêsa
thành Calcutta qua đời, Mẹ đã được phong chân phước. Đó là thời gian kỷ lục, bởi
từ trước cho đến khi Mẹ Têrêsa được nâng lên bàn thờ Hội Thánh, chưa có vị thánh
nào được tuyên phong nhanh như thế. Qua việc tuyên phong nhanh chóng này, chúng
ta thấy, Hội Thánh dành cho Mẹ sự quý mến, yêu thương, cũng như qua Mẹ, Hội
Thánh dạy chúng ta những bài học lớn bằng chính tấm gương thánh thiện của Mẹ.
Ngày 5. 9. 1997, ngay sau khi tin Mẹ Têrêsa qua đời được loan đi, đã gây một
chấn động lớn cho toàn thế giới. Cũng từ ngày đó, người ta đã nghĩ ngay đến việc
phong thánh cho Mẹ. Nhiều nhà lãnh đạo trên thế giới đã bày tỏ lòng thương tiếc
vô hạn. Lập tức Đức Gioan Phaolô II đã làm lễ tưởng niệm Mẹ ngay tại biệt thự
của mình. Tổng thống Bill Clinton xúc động nói:
“Mẹ là người luôn gây kinh ngạc, một trong những bậc vĩ nhân của thời đại này”.
Tổng thống Hàn Quốc Kim Young Sam ghi nhận:
“Nhân loại sẽ mãi mãi ghi nhớ sự hy sinh cả cuộc đời của Mẹ Têrêsa cho những
người bần cùng trên thế giới”.
Và còn nữa, còn rất nhiều những lời chia buồn của các vị nguyên thủ trên khắp
thế giới.
Mẹ Têrêsa là ai mà quang trọng quá vậy? Đó chỉ là một nữ tu người Albani, rất
bình thường. Mẹ sang Ấn độ lập dòng nữ tu Thừa Sai Bác Ái.
Điều đáng chú ý nơi người nữ tu bé nhỏ này là một tâm hồn vĩ đại, một tâm hồn
dạt dào lòng yêu thương không nhỏ chút nào. Mẹ đã dành cả đời mình để lo cho
những anh chị em cùng khổ. Mẹ đã cúi xuống để đưa người đói rét, bệnh tật, bị bỏ
rơi… về lại với cuộc sống con người. Mẹ đã đưa người hấp hối bên lề đường, phố
chợ về lại một mái nhà để họ được yêu thương vỗ về và được chết như một con
người. Mẹ đã cúi xuống để trả lại hy vọng cho những ai mất hết lòng tin trong
cuộc đời. Mẹ đã đưa bàn tay, dẫu đã già nua, nhưng tràn đầy sức mạnh của tình
yêu để nâng đỡ bất cứ ai bạc nhược, cô thân, và bất cứ ai đói khát tình người,
đói khát yêu thương…
Chính vì vậy, trước dong linh Mẹ, Thủ tướng Albani, Fatos Nano đã bày tỏ nỗi
lòng:
“Mẹ Têrêsa là con người nhỏ bé nhưng có một tâm hồn lớn lao cao cả”.
Chính ông đã muốn đưa thi hài của Mẹ về nước an táng, nhưng không thành vì Mẹ là
ân nhân của nhân dân Ấn độ.
Chính quyền Ấn độ đã tuyên bố lễ tang của Mẹ là quốc tang. Hàng ngàn người Ấn độ
và nhiều người thuộc nhiều quốc tịch, thuộc mọi tầng lớp, bất chấp mưa gió, nối
nhau xếp hàng dài hàng cây số trước trụ sở dòng Thừa Sai Bác Ái ở Calcutta để
được viếng xác và để nhìn thấy lần cuối cùng gương mặt người nữ tu vô cùng khả
ái ấy.
Quả thật Mẹ Têrêsa là tấm gương của thời hiện đại cho những ai muốn sống đời
khiêm nhu tự hạ và phụ vụ. Chỉ khi nào đã trở nên người nhỏ bé, ta mới thật là
một vĩ nhân. Bây giờ mẹ Têrêsa còn hơn một vĩ nhân: Mẹ trở thành thánh nhân.
Gương nhân đức của Mẹ chiếu sáng lấp lánh cho cả loài người.
Chính Chúa Giêsu đã tự hạ đến tột cùng nên Người được Thiên Chúa tôn vinh đến
tột đỉnh vinh quang. Vì thế, ai đi con đường khiêm tốn và tự hạ như Chúa, Người
ấy cũng sẽ được đưa tới vinh quang tột đỉnh.
Mẹ Têrêsa là một bằng chứng lớn. Ơn gọi nên thánh là ơn gọi dành cho từng người
không trừ ai. Để đạt tới sự thánh thiện như Mẹ Têrêsa, chúng ta hãy khắc sâu Lời
Chúa dạy trong hồn mình, để mỗi một ngày một sống lời dạy ấy cách tốt hơn, xứng
đáng hơn:
“Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”.
Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG