Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt
Bài Viết Của
Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt
LỄ TRUYỀN TIN CHO ĐỨC MẸ
GIÁ TRỊ CỦA MỘT KIẾP NGƯỜI
LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA: QUÀ TẶNG CỦA PHỤC SINH
30 ĐỒNG CỦA GIUĐA VÀ BÌNH DẦU THƠM CỦA MARIA MAĐALÊNA
CHỨNG NHÂN PHỤC SINH
CON LỪA (Suy niệm Chúa Nhật Lễ Lá)
CHÚA CỠI LỪA VÀO GIÊRUSALEM
THÁNH GIUSE QUA KINH THÁNH TÂN VÀ CỰU ƯỚC
NHỮNG NGUYÊN NHÂN GÂY ĐỔ VỠ HÔN NHÂN
NAM HAY NỮ, THÀNH PHẦN NÀO CHỦ ĐỘNG LY DỊ NHIỀU HƠN?
CHÚA BIẾN HÌNH TRƯỚC MẶT CÁC ÔNG
NHỮNG CƠN CÁM DỖ CỦA CHÚA GIÊSU
Qua Sa Mạc, Thiên Chúa Dẫn Chúng Ta Tới Tự Do (SỨ ĐIỆP MÙA CHAY 2024 CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ)
GỌI EM HAI TIẾNG “MÌNH ƠI!”
NGƯỜI CON HOANG ĐÀNG CỦA TIN MỪNG LUCA
GIÁ TRỊ VÀ VẺ ĐẸP CỦA NGƯỜI NỘI TRỢ
CHÚA MÀ CŨNG KHÙNG!
CHÚNG TÔI ĐÃ THẤY NGÔI SAO CỦA NGƯỜI XUẤT HIỆN BÊN PHƯƠNG ĐÔNG
LỄ TRỌNG ĐỨC MARIA, MẸ THIÊN CHÚA - BÀI GIẢNG CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG BENEDICT XVI - Vương Cung Thánh Đường Vatican - Chúa Nhật, 1 tháng 1 năm 2012
THÁNH GIA NAZARETH MẪU GƯƠNG CÁC GIA ĐÌNH
THIÊN CHÚA ĐÃ HÓA THÂN THÀNH TRẺ THƠ ĐỂ CHÚNG TA CÓ THỂ HIỂU ĐƯỢC NGÀI (Bài giảng của ĐTC Bênêđíctô XVI trong Thánh Lễ Nửa Đêm 2006)
TRÁI TÁO NOEL
MẸ MARIA VÔ NHIỄM NGUYÊN TỘI
ĐỪNG COI THƯỜNG MÙA VỌNG ĐẦU TIÊN, ĐỂ MÙA VỌNG THỨ HAI KHÔNG LÀM CHÚNG TA KHIẾP SỢ
BÀI GIẢNG CỦA THÁNH GIÁO HOÀNG GIOAN PHAOLÔ II Đại Lễ Chúa Giêsu Kitô, Vua Vũ Trụ 22 tháng Mười Một, 1998
SỐNG VỚI LÒNG BIẾT ƠN
CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM
NHÓM TRỪ QUỶ HAY “NHÓM CỦA QUỶ”?
CHÚNG TA LÀ ĐỀN THỜ CỦA THIÊN CHÚA
CÂU HỎI CỦA NGƯỜI KHÔNG TÊN
THÁNH NHÂN LÀ NHỮNG AI? LÀM SAO TÔI CÓ THỂ NÊN THÁNH?
THÁNG 11: THÁNG ĐỀN ƠN VÀ BÁO HIẾU
THÁNH SỬ LUCA
ĐẠO ĐỨC SINH HỌC VÀ LINH HỒN BẤT TỬ
KHẨU NGHIỆP!
THIÊN THẦN LÀ AI? CÁC NGÀI ĐƯỢC TẠO DỰNG NÊN ĐỂ LÀM GÌ?
“LÒNG SÙNG KÍNH ĐỨC MẸ LÀ TẤM VÉ THÔNG HÀNH GIÚP TA VƯỢT THOÁT KHỎI HỎA NGỤC” (St. Ephrem)
TẠI SAO THA NHƯNG LẠI KHÔNG QUÊN. LÝ DO?
CÁC TỔNG LÃNH THIÊN THẦN
CÁC TÔNG ĐỒ ĐÃ SỐNG VÀ CHẾT NHƯ THẾ NÀO SAU KHI CHÚA VỀ TRỜI?
VẤT VẢ VỚI HAI CHỮ “PHỤC SINH”

 

Trần Mỹ Duyệt

 

 

Đối với nhiều Kitô hữu thế là xong. Mùa Chay, Tuần Thánh và Phục Sinh đã qua. Tất cả đều lùi vào quá khứ và đây là thời gian “ăn mặn” trở lại. Chúa đã phục sinh và sống lại thật cho chúng nhân rồi. Mình phải vui mừng, ăn nhậu. Alleluia! Alleluia. 

 

Nhưng đối với những Kitô hữu chân chính, những Kitô hữu với lòng yêu mến Thiên Chúa và yêu mến hồng ân Cứu Độ của Ngài thì không suy nghĩ và sống như vậy. Họ vẫn phải chiến đấu để duy trì hai chữ “Phục Sinh” trong cuộc sống tâm linh và trong đời thường của mình. Đúng hơn, họ vẫn phải sống tinh thần Phục Sinh mỗi ngày, và từng ngày. Đối với họ, Phục Sinh không chỉ là một biến cố giới hạnh của thời gian và không gian, nhưng nó là một biến cố sống động và tái diễn mọi ngày trong cuộc sống người Kitô hữu.

 

Thật vậy, ý nghĩa Phục Sinh chính là lời diễn giải của Thánh Phaolô: “Nếu chúng ta cùng chết với Ngài, chúng ta tin rằng sẽ cùng sống lại với Ngài” (Rom 6:7). Và cái cốt lõi cũng như cái nguyên nhân chính đưa đến việc Phục Sinh của Chúa Kitô, đó là Chúa Kitô đã chết. Chết vì phần rỗi nhân loại, chết để xóa tội trần gian, và chết để giải thoát nhân loại khỏi nô lệ tội lỗi, khỏi nô lệ của Satan. Do đó, nếu muốn phục sinh và sống lại với Ngài thì cũng giống như Ngài, con người phải qua cái “chết” như Ngài đã chết. Nhưng đối với các Kitô hữu, chết đây không có nghĩa là chỉ chết một lần như Chúa rồi sống lại vinh hiển, sáng láng, và hạnh phúc. Chết đây là chết mỗi ngày trong cuộc sống. Và đây là cái mà chúng ta phải vất vả, vì thực tế là phần đông chúng ta chỉ muốn phục sinh, muốn sống lại nhưng ngại và sợ chết.  Vậy nếu “Phục Sinh” là biến cố luôn luôn hiện hữu thì cái chết cũng luôn luôn có mặt trong cuộc sống tâm linh và cuộc đời của mỗi Kitô hữu. 

 

Nhưng có lẽ bạn hỏi, vậy cái chết đây là gì và phải chết như thế nào? Tác giả Lung Linh trong Tâm Linh Vào Đời đã có những suy tư rất thực tế và cũng rất hợp với kiếp người. Theo đó:

 

Sự chết thường được mộ tả như những bóng tối nặng nề. Thí dụ như:

- Có thứ bóng tối tội lỗi.

- Có thứ bóng tối đam mê dục vọng.

- Có thứ bóng tối tham lam ích kỷ.

- Có thứ bóng tối ghen ghét oán thù.

- Có thứ bóng tối tự ái kiêu căng.

 

Và dĩ nhiên, còn có nhiều thứ bóng tối khác nữa như bóng tối đa mê quyền lực. Bóng tối đa mê cờ bạc, nghiện hút, bóng tối danh vọng chức quyền… Tất cả những bóng tối đó đang che khuất nẻo về và khiến con người lạc vào trong cõi u mê của ảo vọng, ảo giác về cái tôi của mình cũng như về cái thế giới phồn vinh giả tạo do Satan đang làm chủ. Những bóng tối mà ánh sáng Chúa Phục Sinh bị đẩy lui. Bóng tối ngăn chặn dòng suối ơn sủng của Ngài.

 

Để ánh sáng Phục Sinh của Chúa tràn vào hồn ta, ta phải quét sạch và xua tan những bóng tối ấy. Dĩ nhiên điều này làm cho con người phải vất vả, phải chịu khó, và phải hy sinh. Đôi khi sự hy sinh này đòi hỏi phải đổ máu như chính Chúa Kitô đã đổ máu Ngài trên thập tự giá để có được sự Phục Sinh vinh thắng.

 

Bạn và tôi đều biết rõ điều này, trong tất cả những cái khó khăn, rườm ra, xung đột, tranh giành, giận hờn, ghen ghét, và cả đến việc chửi bới, thanh toán nhau tất cả đều do cái tôi mà ra. Điều này rất đúng, nhất là khi con người đặt cái tôi sai chỗ, đặt cái tôi của mình trên cái tôi của người khác. Và nhất là cái tôi ấy lại đặt cao hơn cái “Tôi” của Thiên Chúa, tức Thánh Ý Nhiệm Mầu của Ngài. Trong vườn Diệu Quang Adong và Evà cũng đã làm như vậy. Các vị cũng đã muốn đặt cái tôi của mình trên cái “Tôi” của Đấng Tạo Hóa khi chấp nhận ăn trái cấm. Từ đó mới đưa đến phản nghịch. Mới đem đến việc con người muốn thay thế cái “Tôi” của Thiên Chúa bằng cái tôi của mình.

 

Thay thế cái “Tôi” của Thiên Chúa không được, con người lại tìm cách thay thế cái “tôi” của những người khác. Muốn thay thế tất cả những cái tôi của người khác bằng cái tôi của mình. Chúa Cứu Thế đã biết rõ điều này, nên khi còn tại thế, Ngài đã đặt điều kiện cho những ai muốn đi theo vết chân Ngài, muốn thành môn đệ Ngài, đó là “Nếu ai muốn theo Ta, phải từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo” (Mat 16:24). Điều kiện đã rõ ràng, không bỏ cái tôi đi, không thể vác thập giá mình được. Và dĩ nhiên, không thể trở thành môn đệ của Ngài được.  Như vậy cũng có nghĩa là bóng tối che khuất nẻo về vĩnh hằng. Bóng tối che khuất con đường tìm về chân thiện mỹ. Bóng tối dẫn đến u mê đó phát xuất từ cái tôi của mỗi người. Cái tôi ấy hiển diện trong mọi ngóc ngách cuộc đời, ngay khi ta ăn, uống, ngủ, nghỉ, vui chơi, và ngay cả khi ta đọc kinh, cầu nguyện. Khi làm việc lớn, khi làm việc nhỏ. Trong vai trò lớn nhỏ trong Giáo Hội cũng như xã hội. Tóm lại, cái tôi đó chính là những gì đang làm nên con người thật của mỗi chúng ta lúc này. Chiến đấu được, kiềm chế được tức là đẩy lui bóng tối, là bỏ mình, là vác được thập giá, và để ánh sáng Phục Sinh Chúa chiếu dọi.

 

Lm. Raniero Cantalamessa, dòng Capuchino, Giảng thuyết viên tại Phủ Giáo Hoàng đã diễn giảng về đề tài là một câu trích từ sách Khải Huyền “Tôi đã chết, giờ đây Tôi sống mãi mãi” (Kh 1,18), trong nghi thức Tưởng Niệm Cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô vào chiều thứ Sáu, ngày 6 tháng 4 năm 2012, trước sự chủ tọa của Đức Thánh Cha Bênêđíctô XVI cùng với sự tham dự của gần 9 ngàn tín hữu, hơn 40 Hồng Y và 50 Giám Mục, Ngài đã nhắc lại hình ảnh mà một số Giáo Phụ dùng để mô tả sự tham phần của chúng ta vào chiến thắng của Chúa Kitô, trong đó  Thánh Gioan Kim Khẩu đã thốt lên: “Các lưỡi gươm của chúng ta không vấy máu, chúng ta không ở giữa thao trường, chúng ta không bị vết thương nào, chúng ta cũng chẳng thấy cuộc chiến, vậy mà này đây chúng ta đạt được chiến thắng. Cuộc chiến ấy là của chúng ta, triều thiên là của chúng ta. Vì chiến thắng ấy cũng là của chúng ta...Chúng ta hãy vui mừng, xướng lên những bài ca chúc tụng Chúa” (De coemeterio et de cruce, PG, 49,596). (Lm. Trần Đức Anh, O.P, Vietcatholic.org)

 

Chúa đã chết và hủy diệt tội lỗi. Chúa đã chết và đã sống lại. Ngài đã chiến thắng thế gian. Nhưng Ngài không hủy diệt thế gian. Ngài không hủy diệt cái tôi của mỗi người. Ngài cũng không hủy diệt Satan. Ngài muốn để phần đó cho mỗi môn đệ Ngài. Bởi vì theo Thánh Phaolô, mỗi người phải hoàn tất phần còn lại trong cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô. Và vì thế, chúng ta cần phải nhủ mình rằng, trong khi vui mừng vì chiến thắng Chúa Phục Sinh, cũng đừng quên vẫn còn phải vất vả, mệt mỏi với hai chữ Phục Sinh. 

Tác giả: Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!