Trần Mỹ Duyệt
Trong
những điều làm cho cha mẹ cảm thấy đau lòng và thất vọng, là tình trạng đứa con
của mình bỏ nhà đi hoang. Một đứa trẻ ở nhà với cha mẹ mà đôi khi còn lười
biếng, bê bối học hành, cãi trả cha mẹ, thiếu hòa khí với anh chị em, sống
thiếu kỷ luật thì khi nó ra khỏi gia đình sẽ sống như thế nào? Câu trả lời rõ
ràng là đứa trẻ ấy sẽ không được bảo vệ và bị dụ dỗ, lôi kéo vào những tệ nạn
xã hội. Nếu không tìm đường trở về, tương lai của nó sẽ gắn liền với những tội
phạm. Nơi nó tới là nhà tù hoặc nghĩa địa.
Đứa trẻ có thể
vì nông nổi trốn khỏi nhà một vài ngày, một vài tuần rồi trở về đã để lại trong
nó nhiều vết thương tâm lý, nói gì đến những đứa trẻ bỏ nhà đi hoang và không
còn biết đường về! Trong một kết quả khảo cứu cho thấy 70% trẻ vị thành
niên bỏ nhà đi hoang vì bồng bột và nhất thời. Nhiều em không chuẩn bị gì cho
cuộc sống ngoài gia đình, cũng không biết mình đi đâu, ở đâu và ngủ ở đâu.
Nhưng để đưa một đứa trẻ đi hoang trở về đòi hỏi sự cộng tác và thiện chí lắng
nghe từ cả hai phía: cha mẹ và con cái. Dựa vào kinh nghiệm trong thời gian còn
làm việc tại văn phòng tâm lý, thì việc một nhà chuyên môn đưa đứa trẻ đi hoang
trở về dễ hơn việc giúp phụ huynh đón nhận đứa trẻ ấy trở về. Điều này càng khó
khăn hơn đối với văn hóa Việt Nam coi trọng mặt mũi.
Những đứa trẻ
bỏ nhà đi hoang thường ở vào tuổi từ 13-17 với những lý do khác nhau từ khủng
giáo dục, môi trường gia đình, ảnh hưởng của cha mẹ, và sức ép của bạn bè. Một
trong lý do chung chung khác khiến chúng đi hoang là dùng xì ke, ma túy. Nhiều
phụ huynh thường ngày không quan tâm đến cuộc sống và những giao du bên ngoài
của con cái. Họ sẽ không ngờ rằng đứa con mà họ cưng chiều, đặt nhiều hy vọng,
và ngoan ngoãn kia lại dính vào con đường nghiện hút. Đây là một kinh nghiệm
rất đắng đót cho những cha mẹ bỏ bê, không dành thời gian cho con cái, cũng như
không quan tâm đến những nhu cầu tâm lý, tâm linh của chúng.
NHỮNG LÝ DO
ĐI HOANG
Tuổi trẻ đi
hoang với nhiều lý do, thông thường là để trốn khỏi môi trường khó khăn của gia
đình, có những vấn đề về sức khỏe tâm thần, hoặc muốn sống tự lập. Ngoài những
lý do ấy ra, một số khác bị rơi vào tình trạng bạo hành hoặc bị bỏ rơi, bạo
lực, và bị bạn bè dụ dỗ.
1.Trốn thoát khỏi môi trường khó khăn gia đình:
Bị lạm dụng hoặc bị ruồng bỏ:
Một số trẻ em
trốn khỏi sự lạm dụng thể lý, tình cảm, hoặc tình dục hay bị ruồng bỏ.
Xung khắc
với cha mẹ:
Chán nản bầu
khí gia đình. Con cái thường xuyên chứng kiến những cuộc cãi vã giữa cha mẹ,
anh chị em bất hòa với cha mẹ và với nhau. Cha mẹ tỏ ra thiếu hiểu biết, thông
cảm, khiến các em cảm thấy không an toàn hoặc không được nâng đỡ ở nhà.
Tài chánh
gia đình gặp khó khăn:
Đôi khi các em
bỏ nhà vì những khó khăn tài chánh hoặc tình trạng vô gia cư của gia đình. Cha
nghiện ngập, vô trách nhiệm. Mẹ lười biếng, gia đình lâm vào cảnh thiếu thốn
triền miên.
2.Những bệnh tật
tâm thần:
Trầm cảm, Băn
khoăn lo lắng, hoặc những tình trạng sức khỏe tâm thần khác. Những lý do này có
thể ảnh hưởng cách trầm trọng và mạnh mẽ đến suy nghĩ của một đứa trẻ vị thành
niên, khiến chúng nghĩ rằng để giải quyết những tình thế khó khăn, để thoát ra
ngoài ảnh hưởng của bệnh tật, cách tốt nhất là thoát ly khỏi gia đình, khỏi môi
trường mà chúng cho là đang giam hãm mình. Trong những hoàn cảnh ấy, nhiều em
còn chọn cái chết để tự giải thoát.
3.Bạo hành:
Để tránh khỏi
đối diện hoặc tiếp tục những gì mỗi ngày xảy ra cho mình như bị cha mẹ đánh
đập, chửi bới, và trong một số trường hợp bị bỏ đói, hoặc bị lạm dụng tình dục,
nhiều em đã tìm cách trốn thoát khỏi gia
đình.
4.Sức ép bạn bè
và ảnh hưởng xã hội:
Do bạn bè hoặc
người yêu thúc đẩy và ảnh hưởng, các em bỏ nhà một cách mù quáng để tìm những
tình cảm lãng mạn, hoặc mơ mộng cho tương lai.
Sợ bị bạn bè
coi thường, bị cô lập, từ chối nên rơi vào tình trạng dụ dỗ dùng xì ke, ma túy
hoặc bia, rượu. Bỏ nhà đi hoang trong trường hợp này là để tìm được sự chấp
thuận của xã hội và bạn bè.
CON SỐ THỐNG
KÊ
Theo một số
thống kê, con số các trẻ vị thành niên bỏ nhà đi hoang giữa năm 1995-2010 như
sau:
47% xung khắc
với cha mẹ hoặc người bảo hộ.
50% bị cha mẹ
đuổi khỏi nhà hoặc không thèm quan tâm đến chúng khi ra khỏi nhà.
80% các em gái
bị lạm dụng tình dục hoặc thể lý.
34% các em trai
và gái bị lạm dụng tình dục.
43% các em trai
hay gái bị lạm dụng thân xác trước khi rời khỏi nhà.
Những con số
thống kê trên cho thấy hầu hết các trẻ vị thành niên bỏ nhà bởi vì chúng sống
trong tình trạng không được bảo vệ. Bị xúc phạm phẩm giá, lăng nhục,
mắng chửi, hoặc bị xâm phạm tình dục và bị ngược đãi.
Khi cha mẹ đuổi
con cái ra khỏi nhà, hoặc không quan tâm đến đời sống con cái khi chúng sống
trong gia đình hay khi chúng sống xa nhà. Tóm lại, tuổi trẻ bỏ nhà đi hoang bởi
vì chúng cần và thiếu thốn tình thương, thiếu sự nâng đỡ tình cảm, tinh thần,
vật chất của cha mẹ. Chúng cần bầu khí yêu thương và ấm áp của gia
đình.
LÀM CÁCH NÀO
ĐỂ ĐỐI PHÓ
Khi con bỏ nhà:
Khi gặp trường
hợp con cái bỏ nhà đi hoang, điều trước hết và cần thiết mà cha mẹ phải làm là
lo bảo vệ sự an toàn cho chúng bằng cách báo cho các cơ quan công lực như sở
cảnh sát, những cơ quan thiện nguyện giúp đỡ tìm người thất lạc. Ngoài ra, hãy
tìm cách liên lạc với con, hoặc với bạn bè của con mình. Trong nhiều trường
hợp, chúng biết con mình đang ở đâu và đang làm gì bởi vì bạn bè chúng biết
nhau và thường xuyên liên lạc với nhau.
Trong hoàn cảnh
này, cha mẹ là không nên vì mặt mũi mà dấu nhẹm chuyện này hoặc tự mình loay
hoay tìm vấn đề giải quyết, nhưng hãy tìm đến sự giúp đỡ chuyên môn.
Nhưng điều khó
khăn hơn là làm cách nào để giữ chân những đứa trẻ sau khi đã trở lại với gia
đình. Như tôi đã chia sẻ kinh nghiệm về vấn đề này, đó là trong lãnh vực chuyên
môn, các nhà tâm lý, giáo dục có thể giúp đưa con em chúng ta trở lại nhà một
cách dễ dàng, nhưng để giúp cho cha mẹ chấp nhận và làm việc được với con cái
lại rất khó khăn. Bởi vì trong nhiều trường hợp, đòi hỏi cha mẹ phải sửa sai,
điều chỉnh lại cách đối xử với con mình, và nhất là học cách để hiểu và thông
cảm, nâng đỡ con mình.
Phòng bệnh hơn
chữa bệnh:
Phòng bệnh hơn
chữa bệnh. Để tránh những hoàn cảnh không hay xảy ra cho gia đình và con cái
mình, phụ huynh phải dành nhiều thời gian với con; đặc biệt, khi con bước vào
tuổi vị thành niên. Đây là thời gian mà tuổi trẻ gặp nhiều thay đổi về thể lý,
tâm lý. Quan tâm đến việc học hành, bạn bè của con, và thời gian con ở một mình
hay ra ngoài với bạn bè.
Để ý đến thành
phần bạn bè mà con mình hằng ngày giao tiếp, chơi đùa. Khuyến khích con tham
gia những sinh hoạt xã hội lành mạnh, và phát triển khả năng thay vì thụ động,
sống khép kín một mình.
Mỗi đứa trẻ là
một thế giới riêng, nên cha mẹ phải để giờ tìm hiểu cũng như nâng đỡ. Tuyệt đối
không phê bình, chỉ trích hoặc so sánh con này với con khác, con trai với con
gái…
Trên hết và tất
cả, bầu khí lành mạnh của gia đình. Tình thương cha mẹ dành cho con cái, và đức
hạnh của cha mẹ là những yếu tố hết sức cần thiết để giúp tuổi trẻ lớn lên và
trưởng thành. Đừng bao giờ tạo điều kiện hoặc đẩy con mình ra khỏi ngưỡng cửa
của gia đình. Hãy nhớ rằng, xã hội xấu ngoài kia đang sẵn sàng mở rộng vòng tay
đón tiếp con mình!
____________
Tài liệu tham
khảo:
AI
Overview
https://evolvetreatment.com/blog/why-teens-run-away/