Ngụ ngôn 60
Con gà giới thiệu con công: “Em nó đã thành công, xin chúc mừng”. Mọi con thú tán thưởng nồng nhiệt. Nhưng chị công già lắc đầu: “Con gà này láo”. Ai cũng ngạc nhiên hỏi: “Gà chúc mừng cháu, sao gọi là láo?” Chị công bảo: “Gà kia ranh lắm. Nó bảo cháu tôi đã thành công, nghĩa là trước kia cháu nó là gà, bây giờ mới thành con công đấy. Gà nghĩ ai cũng là loại chuyên mổ trộm thóc như nó!”
Muông thú ồ lên một tiếng. Ở đời lắm kẻ coi mọi người đều nhỏ nhen như mình.
Ngụ ngôn 61
Máy ảnh bỏ túi dùng phim mini nheo mắt nhìn máy ảnh chuyên nghiệp: “Ông to như thế thì được cái gì? Tôi nhỏ gọn đi đâu cũng được, chỉ cần nhét phim vào là vi vu khắp nơi”. Máy to phản pháo: “Loại nhỏ như nhà ngươi chỉ chụp ảnh kỷ niệm. Ta đây mới cho ảnh nghệ thuật. Phim gì cho vào ta đây cũng đều thành ảnh chất lượng cao!”
Cãi nhau được vài ba năm, cả hai buồn bã ôm nhau khóc và bảo: “Sao mình cùng loại mà không thương nhau. Bây giờ máy ảnh kỹ thuật số nó hất cả hai chúng ta ra khỏi cuộc chơi rồi!”
Ngụ ngôn 62
Xe đạp chở chồn đi chơi, chồn vui thích cám ơn xa đạp rối rít: “Anh quả là tốt bụng, suốt đời tôi nhớ đến anh”. Vài hôm sau mùa mưa bắt đầu. Chồn sợ ướt nên chỉ đi chơi với ô dù. Ô che cho chồn khỏi ướt, dù đi bộ cũng vui. Chồn bảo xe đạp: “Đi với anh nhanh mà ướt thì cũng như không!”
Nhưng rồi mưa lâu đường ngập, đi có ô dù cũng bị ướt như thường. Chồn làm quen với xe xích lô. Xe xích lô chở chồn đi chơi, khỏi lo ngập nước mà lại đi nhanh. Xích lô có mái che an toàn. Chồn bảo: “Xe đạp chở tôi, ô dù che tôi, chỉ có xích lô là che chở (vừa che vừa chở) tôi. Xích lô muôn năm!”
Rồi xe hơi ra đời. Chồn bỏ xích lô leo lên xe hơi. Xe hơi đuổi chồn xuống và nói: “Không dám chở mày đâu. Mai mốt có máy bay mày lại chê ta mất công lắm.”
Thế là chồn lủi thủi đi bộ, chẳng ai che mà cũng không ai chở.
Gioan Lê Quang Vinh, VRNs