Ngụ ngôn 15
Khi cướp xông vào nhà, người nhà ngồi bó gối nhìn chuông báo động và những dụng cụ chống trộm. Họ không biết có nên lên tiếng hay không. Họ chờ Chúa Thánh Thần hướng dẫn để họ biết phải làm gì. Trộm cười mỉa, vơ vét hết tài sản, rồi đến bắt tay từng người, hỏi móc: “Có ý kiến gì không?” Đại diện người nhà hát lên bài “Hồng hồng đỏ đỏ”. Rồi vỗ tay vang rền.
Khi trộm đi rồi, tiếc của, người ta vào phòng ngồi khóc, than trách sao Chúa Thánh Thần không hiện ra giúp đỡ mình. Bỗng họ nghe tiếng Chúa Thánh Thần: “Ta đã hối thúc các ngươi chỉ làm việc đơn giản là ấn nút chuông báo động và ấn nút cho chiếc cửa sắt khoá lại, sao các ngươi không làm mà chỉ lo hát bài ca ngợi người chống đối Ta?”
Ngụ ngôn 16
Mèo ngồi im trong xó bếp chờ chuột ló đầu ra để xơi tái. Chuột thập thò chẳng dám bò ra kiếm đồ ăn dù bụng đã đói meo. Bỗng chuột nghĩ ra một kế tàn nhẫn. Nó chặn bắt con thằn lằn, nấp dưới gầm tủ, ngoạm đầu thằn lằn và thò đuôi con vật bị bắt này ra ngoài. Nó nghĩ rằng mèo sẽ tưởng đó là đuôi chuột nên nhảy đến chộp lấy, và cuối cùng chỉ ăn được thằn lằn, còn nó lợi dụng cơ hội mèo say sưa, sẽ bò đi…
Không ngờ mèo tinh ranh hơn nhiều. Nhìn lướt qua, mèo biết ngay đấy là đuôi thằn lằn. Biết mưu mô của chuột, mèo bảo con trai: “Mẹ sẽ dụ chuột cho nó chú ý, con vòng ra sau tủ ngậm đuôi nó cho mẹ”.
Chuột trong lòng hí hửng chờ mèo mẹ vồ thằn lằn, không ngờ cả cái đuôi của nó bất ngờ nằm trong miệng chàng trai mèo nhỏ nhắn. Hắn hết hồn nhả con thằn lằn ra và lạy như tế sao. Mèo mẹ nhìn nó và chậm rãi nói: “Nếu sợ chết thì cứ trốn, đừng có đem người cùng nhà ra làm vật tế sinh, nhớ nhé”.
Ngụ ngôn 17 (Cảm hứng từ bài giảng “Truyền Thông” của Cha An Thanh CSsR)
Sau những ngày hạn hán, cây rừng xác xơ. Một ngày sau cơn hạn hán, rừng mở hội giao mùa. Chim muông ca hát líu lo, tiếng ca vút cao làm say đắm muôn loài. Rồi những bước luân vũ của loài sư tử, loài trăn Nam Mỹ và cả loài báo Úc châu, đẹp mê hồn. Và rồi muôn loài mê mẩn nhìn dáng biểu diễn màu sắc của loài công từ khắp muôn nơi.
Bỗng có một chú chim sâu nhỏ bé cất tiếng hát. Các con thú nhìn chú chim non chê trách: “Bạn có phải là ca công chuyên nghiệp đâu nào?” Có tiếng khác vọng lại: “Bạn cũng chỉ là tân binh, hót với chả hát”. Và lại có tiếng cười: “Bạn có đăng ký làm ca công chính thức chưa? Hay cũng chỉ là của nhóm nào gửi tới?”
Chú chim bé nhỏ chỉ mỉm cười không nói. Bất chợt chú cất tiếng ca, tiếng ca nhẹ nhàng, không điêu luyện nhưng xoáy sâu vào lòng muông thú. Chẳng ai hiểu vì sao tiếng ca của chú chim sâu nhỏ bé lại tuyệt vời đến thế. Rồi cuối cùng, chúa tể sơn lâm bước đến và bảo: “Bài hát tuyệt vời vì lời ca nói lên sự thật này: Đấng Tạo Hoá là Chúa tể muôn loài”.
Gioan Lê Quang Vinh