Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Lê Quang Uy, DCCT
Bài Viết Của
Lm. Lê Quang Uy, DCCT
CHUYỆN BÉ ĐẶNG MAI SƯƠNG ĐÌNH
"NHƯ GÀ MẸ Ủ ẤP CON DƯỚI CÁNH…"
700 SỐ BÁO – 700 HẠT MẦM NỞ HOA
CỨU TRỢ BÀ CON MIỀN TRUNG ĐANG CHỊU THẢM HỌA MÔI TRƯỜNG
DỌN NHÀ, DỌN LÒNG…
KHÓA "VUI SỐNG TIN MỪNG"
ĐẦU NĂM MỪNG TUỔI… “NHÓM TOBIA”
THÔNG BÁO GHI DANH KHÓA GIÁO LÝ HÔN NHÂN AGAPE 26 CỦA TRUNG TÂM MỤC VỤ DCCT
MỜI GỌI GHI DANH THEO KHÓA KỂ CHUYỆN GIÁO LÝ TỔ CHỨC TẠI TRUNG TÂM MỤC VỤ DCCT
MỤC TỬ NHƯ LÒNG… DÂN MONG ƯỚC !
TẠI SAO NGƯỜI TA LẠI... ?
MẸ HẰNG CỨU GIÚP, XIN CỨU GIÚP CHÚNG CON
LỜI TUYÊN TÍN VÀO CHÚA GIÊSU CỨU THẾ
LỄ CHÚA CỨU THẾ - TIN HOẶC KHÔNG TIN
“TRÁNH QUA BÊN KIA MÀ ĐI...”
NẺO ĐƯỜNG HỒN NHIÊN CỦA TIN MỪNG ( Kỳ 12 ): Tờ lịch Tin Mừng
“TRỜI HÀNH CƠN LỤT MỖI NĂM…”
CẦU SIÊU, CẦU AN, VÀ CẦU NGUYỆN NỮA !
“HỠI ÔI, BÀ LÀ CHÚA BÀU CHÚNG CON…”
PHÉP LẠ “BÌNH AN HÓA NHIỀU” CHO TAM TÒA, CHO CẢ HỘI THÁNH VIỆT NAM
ĐỐI VỚI THIÊN CHÚA, KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ LÀM ĐƯỢC !”
VÌ TÔI LÀ LINH MỤC…
MÓN NỢ KHỔNG LỒ VÀ KINH KHỦNG VỚI CÁC THAI NHI
NGÀY GHI ƠN BỐ – FATHER’S DAY
CUỘC “TRƯỜNG CHINH” BẢO VỆ SỰ SỐNG
“THÁNH THẦN, KHẤN XIN NGỰ ĐẾN...”
“CÓ CHÚA CÙNG HOẠT ĐỘNG VỚI...”
“YÊU NHƯ THẦY YÊU...”
CHÚA LÀ CÂY - CON LÀ CÀNH - CHÚA LÀ BIỂN XANH - CON LÀ DÒNG SUỐI NHỎ
“TÔI BIẾT CHIÊN CỦA TÔI, VÀ CHIÊN CỦA TÔI BIẾT TÔI”
“HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ”
DÒNG SÔNG DÀI, BÊN LỞ BÊN BỒI...
“CON KIẾN MÀ KIỆN CỦ KHOAI !”
“XIN CHO CHÚNG CON HẰNG NGÀY... THẤT NGHIỆP !”
NHỚ “CỤ HỒNG” CỦA CHÚNG CON
ĐỔ MỒ HÔI – SÔI NƯỚC MĂT
“LÌ XÌ CHO... CHÚA GIÊSU”
MỘT ĐẤT NƯỚC CÓ RẤT NHIỀU ĐÊM THẮP NẾN NGUYỆN CẦU
BUỒN VUI LỄ GIÁNG SINH
“NGÀI ĐÃ ĐẾN NƠI NHÀ MÌNH, NHƯNG NGƯỜI NHÀ...”
DIỆU CẢM

Quý độc giả Ephata và Công Giáo Việt Nam thân mến,

Trời ơi, chưa lần nào tôi dâng Thánh Lễ mà lại mệt như lần này. Buổi sáng nay bắt đầu bị ù tai. Buổi chiều nôn thốc nôn tháo. Sát giờ ra dâng Lễ, lại nôn một lần nữa mặc dù trong bụng chẳng còn gì mà nôn. Áp huyết có lẽ tăng vọt, mặt mình nóng bừng bừng và nặng như đeo cối đá. Mình bước ra Nhà Nguyện Hiệp Nhất mà chân loạng choạng. Mọi người nhìn mình không hiểu gì ngoại trừ một vài chị trong BVSS biết mình bị bệnh nặng mấy ngày qua...

Trời ơi, chưa lần nào tôi dâng Thánh Lễ mà lại khóc như lần này. Khóc ngay lúc rửa tội đầu Lễ cho chị Maria Trần Thị L. Khóc vì thương cái chị nhà quê về thành phố giúp việc nhà này, đã nghèo lại mù chữ. Ông cha ở Giáo Xứ chỗ chị ấy làm Oshin không chịu dạy Giáo Lý Dự Tòng, bảo mất công lắm, mù chữ thì cho... mù đạo luôn ! May mà gia đình chủ nhà và mấy ông bà Huynh Đoàn Đa Minh có lòng nên chạy tìm người dạy, trúng ngay một chị trong nhóm BVSS. Thì đây, cũng là BVSS chứ còn gì nữa ! Thế là rả rích mấy tháng hai chị em học Giáo Lý với nhau theo kiểu truyền khẩu. Mù chữ nhưng đâu có mù... Đức Tin !

Trời ơi, chưa lần nào tôi dâng Thánh Lễ mà lại khóc nhiều như lần này. Khóc gần như suốt bài giảng. Tin Mừng chọn bài Tám Mối Phúc theo Thánh Mátthêu, công bố xong, nhìn đôi bạn trẻ Giuse Hoàng Công S. và Têrêsa Đào Thị H. sắp cử hành Hôn Phối là tôi bắt đầu nghẹn ngào và khóc. S. và H. cũng khóc, Cộng đoàn phía dưới cũng khóc.

S. gốc người Gio Linh, Quảng Trị. Còn H. thì quê Hương Sơn, Hà Tĩnh. Họ là người Xa Quê chạy dạt vào Sài-gòn mưu sinh mà quen nhau. Hơn hai năm trước, éo le ngang trái khiến H. đã tưởng phải phá thai, may mà S. quay trở lại, lại thêm gia đình nhà chủ người Công Giáo quá tốt bụng, kịp thời phát hiện tình cảnh cheo leo bên bờ vực mà cùng Nhóm BVSS kịp thời can thiệp. Ở ngoài quê, tội nghiệp bà mẹ cô gái, đã can đảm cúi đầu ra giữa Nhà Thờ, theo luật buộc, quỳ gối xin lỗi cha Xứ, xin lỗi Hội Đồng, xin lỗi cả cộng đoàn Giáo Xứ vì cái tội để cho con gái... chửa hoang trong Miền Nam !

H. sinh con nay đã được hai tuổi, gửi về quê cho bà ngoại nuôi. Thằng bé kháu quá, bà cứ bế cháu đi khắp làng khắp xóm mà khoe, cho bõ cái lúc phải chịu nhục giữa Nhà Thờ, mặc cho người đời bây giờ tay cứ làm dấu mà lòng thì ganh tức lồng lộn.

Mấy tháng qua, S. đã quyết tâm xin học Giáo Lý theo Đạo để cưới hỏi H. đàng hoàng. May mà những chuyện ngoài quê của H. đã không làm cho S. khiếp vía những người Đạo dòng Đạo gốc, nhưng ngược lại, càng làm cho S. chắc tin vào Chúa, vào Mẹ của vợ mình. Thế là mấy chị Nhóm BVSS lại nhận dạy Giáo Lý luôn cho đôi bạn, vừa Dự Tòng vừa Hôn Nhân. Đến hôm nay thì các chị xin tôi lo rửa tội cho S., rồi chứng hôn cho đôi vợ chồng S.H.

Một Lễ Cưới nghèo, không hoa cưới, không áo cưới, không quan viên hai họ. Hoàn toàn hát cộng đoàn với mười mấy anh chị trong Nhóm BVSS. Quà cưới là bức ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp. Vậy thôi !

Đấy, hai câu chuyện, ba mảnh đời Xa Quê nó đẹp đến như thế, làm sao mà tôi lại không khóc cơ chứ ? Lời Chúa trong bài Tin Mừng cứ như vang mãi, vang mãi trong gian phòng Nhà Nguyện Hiệp Nhất của DCCT hôm nay: “Phúc cho ai... Phúc cho ai... Phúc cho ai...”

Trời ơi, ba mảnh đời ấy họ được chúc phúc từ lâu rồi, bởi họ nghèo khó cả tinh thần lẫn vật chất, bởi họ đầm đìa nước mắt, bởi họ hiền lành, bởi họ bị xỉ vả, mắng nhiếc, vu khống đủ điều xấu xa...

Còn tôi, còn Nhóm BVSS, còn những người chủ và hàng xóm tốt bụng của họ có mặt trong Thánh Lễ chiều nay, cũng nghẹn ngào khóc, ấy là vì chúng tôi nhận ra mình cũng được đón lấy những lời chúc phúc của Chúa Giêsu, khi chúng tôi vẫn còn biết xót thương, vẫn còn biết nỗ lực xây dựng Hòa Bình cho những mảnh đời khốn khổ quanh mình.

Tôi xin tạ ơn Chúa, xin cám ơn Mẹ, xin biết ơn mọi người, vì hôm nay, tôi vừa tròn 10 năm làm Linh Mục... “chui” trong DCCT. Mới có vỏn vẹn 10 năm thôi đấy, mà sao ăm ắp tình yêu !

Làm Linh Mục mà dâng Thánh Lễ được trọn vẹn từ đầu cho đến khi kết thúc trong tình trạng bệnh nặng thì đúng là nhờ sức của Mẹ giúp. Tôi nhẩm trong lòng bài hát của cha Thành Tâm hôm nay đã quá ứng nghiệm vào đời mình: “Maria ơi, con xin cám ơn Mẹ nhiều, vì Mẹ giúp con dâng tròn Thánh Lễ. Giờ đây ra đi bước đường gai chông, khấn xin giữ gìn dẫn dắt con luôn...”

Làm Linh Mục mà dâng Thánh Lễ Hôn Phối lại khóc ngon lành trong suốt bài giảng vì thấy Tin Mừng tỏ hiện bừng bừng nơi anh chị em Giáo Dân quanh mình, nhất là, họ lại nghèo, xa quê, bị hất hủi mà vẫn đứng vững trong Đức Tin, thì đúng là cũng nhờ sức Mẹ mới... khóc được như thế !

Mệt lắm rồi ! Cơn sốt đang trở lại ! Tôi vội vã gõ lên bàn phím những lời chia sẻ này, kể lể với mọi người, rằng tôi thật sự... hạnh phúc !

Lm. QUANG UY, DCCT, 23g đêm thứ bảy 4.10.2008

Tác giả: Lm. Lê Quang Uy, DCCT

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!