Chúa Kitô đã Phục Sinh. Tin Mừng theo thánh Gioan tường thuật khá chi tiết, và
đầy xác tín: Chúa đã sống lại (x.Ga 20,1-31).
Với tôi, Tin Mừng theo thánh Gioan như một nhân chứng vừa sung sướng, vừa hãnh
diện thuật lại những gì mắt thấy tai nghe.
Bằng ngòi bút sâu sắc trong suy niệm; thâm tín trong diễn tả; quả quyết trong
lời kể; say sưa trong chiêm ngắm; tràn ngập hạnh phúc, niềm vui, lòng mến nơi
tâm hồn, thánh Gioan tường thuật hành trình chạm tới ơn phục sinh và chạm tới
Đấng Phục Sinh mà các môn đệ, cụ thể là ba con người: Maria Macđala, Phêrô,
Gioan đã trải qua để tiến đến đức tin mạnh mẽ rằng: “Chúa đã Phục Sinh”.
Bằng chính niềm vui và đức tin phục sinh, thánh Gioan quả quyết:
“Ông Phêrô và môn đệ kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn đệ kia
chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy những băng
vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Simôn Phêrô theo sau cũng đến nơi. Ông vào
thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và khăn che đầu Đức Giêsu. Khăn này
không để lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ
người môn đệ kia, kẻ đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin. Thật
vậy, trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Đức Giê-su phải trỗi dậy
từ cõi chết”
(Ga 20, 3-9).
Chúa đã phục sinh. Không phải chỉ một mình thánh Gioan sung sướng ghi lại biến
cố phục sinh của Chúa, và sung sướng ngỏ với mọi người về chính đức tin của
mình:
“Ông đã thấy và đã tin”,
mà chẳng lâu sau đó, thánh Phêrô cũng đã tin, các tông đồ đã tin, đoàn môn đệ đã
tin, và cả Hội Thánh đã tin.
Ngày nay Hội Thánh vẫn mang lấy chính tâm tư vui mừng khôn xiết của thánh Gioan,
để không chỉ tin, mà còn hãnh diện đem “khoe” cùng cả loài người, cùng toàn thể
vũ trụ, cùng mọi thụ tạo để loan báo, để truyền giảng không mệt mỏi về niềm vui
và đức tin: Chúa của mình đã phục sinh. Người vẫn tồn tại. Đến muôn đời, Người
sẽ tồn tại. Người là Chúa. Bất cứ ai thuộc về Người, cũng sẽ phục sinh cùng
Người.
Bởi thâm tín mạnh về niềm vui và đức tin Phục Sinh, dẫu là thánh Phêrô hay các
tông đồ, đẫu là đoàn môn đệ của Chúa hay toàn Hội Thánh, đã không để bất cứ điều
gì khuất phục mình – nhưng đạp trên tất cả sự dữ, dù là cái chết, gông cùm, tù
tội, bị thú dữ nghiền nát, bị hành hạ dã man, bị lên án khốc liệt, bị phân biệt
đối xử… vẫn không làm lung lay lời rao giảng và lòng xác tín: Chúa đã phục sinh
– để đêm ngày, qua muôn muôn lớp lớp lịch sử, vẫn hiên ngang sống, hiên ngang
chết cho niềm thâm tín vào Một Đấng Phục Sinh Duy Nhất là Chúa muôn loài, cữu
rỗi muôn loài.
Niềm vui và đức tin phục sinh mà Hội Thánh xác tín nơi Chúa Kitô, không đơn giản
chỉ là hồi sinh trở về đời sống trần thế như đã từng sống. Sẽ không bao giờ
giống cuộc trở về sau cái chết của con trai bà góa thành Naim (Lc 7, 11-17), con
gái ông Giairô (Lc 8, 40-56), hay Lazarô ở làng Bêtania (Ga 11,1-45). Bởi tất
cả họ, dù đã từng được Chúa cho hồi sinh, đều cũng lại trở về bụi đất như tất cả
mọi người.
Chúa Kitô phục sinh, Người không phục hồi sự sống như đã từng sống nơi dương
thế, nhưng là tiến về sự sống trong Thiên Chúa, sống bằng sự sống của chính
Thiên Chúa. Đó là sự sống thuộc linh, một sự sống không hao mòn, không bị thời
gian không chế, không tàn phai, không kết thúc.
Về mặt nhân trần, Chúa đã chết thật. Chúa là người như mỗi chúng ta là người.
Chúa đã chết như bao nhiêu con người đã chết.
Nhưng Chúa đã phục sinh. Từ nay Chúa mặc lấy sự sống sung mãn đến nỗi sự chết
không còn quyền gì ảnh hưởng tới Chúa. Chúa chúng ta cũng không còn bị bất cứ
định luật tự nhiên nào có thể chi phối. Không còn có bất cứ mãnh lực nào, dù tự
nhiên hay siêu nhiên, hữu hình hay vô hình, có thể bị hủy hoại hay bất hoại… có
khả năng chi phối sự sống phục sinh của Chúa.
Chúa Kitô là Đấng duy nhất trong nhân loại đã chiến thắng sự chết. Từ nay, Chúa
đi vào sự sống của chính Thiên Chúa. Sự sống đã khải hoàn chiến thắng của Chúa
đã trào tràn, tuôn đổ trên mỗi chúng ta.
Chúa Kitô Phục sinh trở nên nguồn sự sống và là sự sống lại của chúng ta. Người
cho chúng ta tham dự vào sự phục sinh của Người, như chính Người đã từng phán:
“Ta là sự sống lại và là sự sống. Ai tin Ta, thì dù có chết cũng sẽ sống. Ai
sống và tin vào Ta, sẽ không bao giờ phải chết”
(Ga 11, 25-26).
Còn chúng ta, nhờ ơn phục sinh của Chúa, chúng ta cũng trở thành bất diệt sau
cái chết trần thế của mình.
Là chứng nhân của Ðấng Phục Sinh đầy tràn sự hãnh diện, ôm ấp niềm vui, và tha
thiết sống chết cho đức tin, các tông đồ, các môn đệ, và cả Hội Thánh của Chúa,
ra đi khắp thế giới, loan tin mừng Phục Sinh. Tất cả cùng khẳng định: Ai tin
nhận Chúa Kitô, tuyên xưng Người là Chúa và sống theo giáo huấn của Người, kẻ đó
sẽ được Phục Sinh như Người.
Chúng ta, từng cá nhân, hãy mang lấy chính tâm tư vỡ òa của thánh Gioan tông đồ,
của cả Hội Thánh, của biết bao nhiêu anh chị em đồng đạo, dám băng mình trên mọi
nẻo đời, công bố cách không mệt mỏi đức tin cao cả, quý trọng, độc nhất vô nhị
của mình: Chúa đã phục sinh.
Niềm vui và đức tin phục sinh phải là lẽ sống, là tâm niệm sống, là định hướng
sống của từng Kitô hữu.
Hãy để niếm vui và đức tin phục sinh hướng dẫn đời sống. Một đời sống mà biết để
niềm vui và đức tin phục sinh hướng dẫn, sẽ là một đời sống phong phú, một đời
sống không chỉ mang đậm niềm hạnh phúc, nhưng còn trào tràn hạnh phúc ấy ra mọi
nơi, mọi hoàn cảnh mà đời sống ấy hiện diện.
Hãy để niềm vui và đức tin phục sinh đồng hành, giúp ta vững tâm bước qua tăm
tối, chông gai, thử thách của đời sống mình. Qua tất cả những thăng trầm ấy, ta
đóng đinh chính mình, đóng đinh tính xác thịt của mình vào thánh giá của Chúa,
nhờ đó, ta sẽ cùng Chúa tiến vào cõi phục sinh vinh thắng.
Lạy Chúa, xin cho ánh sáng Phục Sinh của Chúa chiếu rọi vào mọi góc tối tăm của
linh hồn chúng con, để chúng con trung thành sống chết cho đức tin. Xin đừng để
chúng con rơi vào hoàn cảnh bi thảm mà các lãnh đạo Do thái giáo xưa đã từng
thực hiện, đó là một mặt tuyên xưng lòng tin của mình, nhưng mặt khác, do đời
sống bê bối của chúng con, chúng con lại đang ra sức chối từ Chúa, ra sức đẩy xa
ảnh hưởng của niềm tin phục sinh ra khỏi cuộc đời mình. Amen.
Lm. VŨ XUÂN HẠNH