Kh 11, 19a; 12, 1-6a, 10ab; Tv 44, 10bc. 11. 12ab. 16; 1 Cr 15, 20-26; Lc 1,
39-56
Trở về với tuổi thơ tôi vẫn nhớ cái trò chơi “thiên đàng hỏa ngục”. Chơi cái trò
con nít này, tôi và lũ bạn đọc cái câu này :
Thiên đàng hỏa ngục hai bên
Ai khôn thì dại, ai dại thì khôn
Đêm nằm nhớ chúa nhớ cha
Đọc kinh cầu nguyện giỗ cha linh hồn
Linh hồn phải nhớ linh hồn…
Đến khi gần chết được lên thiên đàng!
Câu vè đó như muốn nói lên trong tâm thức của con người sau khi chết là có thiên
đàng và hỏa ngục. Giản đơn là khôn thì “khi gần chết” đã được lên thiên đàng rồi.
Thiên đàng, hình ảnh được sách Khải Huyền kể lại : Đền thờ Thiên Chúa trên trời
đã mở ra. Và một điềm lạ vĩ đại xuất hiện trên trời: một người nữ mặc áo mặt
trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao: Bà đang mang
thai, kêu la chuyển bụng, và đau đớn sinh con. Lại một điềm lạ khác xuất hiện
trên trời: một con rồng đỏ khổng lồ, có bảy đầu, mười sừng, và trên bảy đầu, đội
bảy triều thiên. Đuôi nó kéo đi một phần ba tinh tú trên trời mà ném xuống đất.
Con rồng đứng trước mặt người nữ sắp sinh con, để khi Bà sinh con ra, thì nuốt
lấy đứa trẻ. Bà sinh được một con trai, Đấng sẽ dùng roi sắt mà cai trị muôn dân:
Con Bà được mang về cùng Thiên Chúa, đến tận ngai của Người. Còn Bà thì trốn lên
rừng vắng, ở đó Bà được Thiên Chúa dọn sẵn cho một nơi. Và tôi nghe có tiếng lớn
trên trời phán rằng: "Nay sự cứu độ, quyền năng, vương quyền của Thiên Chúa
chúng ta, và uy quyền của Đức Kitô của Người đã được thực hiện".
Hình ảnh người phụ nữ mà sách Khải Huyền nói đến đó chính là hình ảnh của Đức
Trinh Nữ Maria. Thiên Chúa đã dọn sẵn hay như đặc ân mà Thiên Chúa trao ban cho
Mẹ đó là : “Bà được Thiên Chúa dọn sẵn cho một nơi”.
Nơi Bà ở chính là Thiên Đàng. Và rồi Thiên Đàng đó được Chúa Giêsu trong hành
trình rao giảng của mình đã nhắc đến.
Thiên Đàng vĩnh cửu đó được Chúa Giêsu gợi lên với hình ảnh rất dễ thương là như
thửa ruộng có chứa viên ngọc quý, Thiên Đàng phải đi vào bằng cửa hẹp ... hay
nói một cách dễ thương như một tiệc cưới cho dễ hiểu. Tiệc Cưới Nước Trời, tiệc
cưới Con Chiên đó được Chúa Giêsu cũng nhắc đến nhiều qua hình ảnh người mời
tiệc, qua hình ảnh của anh chàng không mặc cái áo dự tiệc cưới ... và có lẽ gần
gụi nhất, dễ nhớ nhất đó chính là 10 cô trinh nữ trong câu chuyện chờ chàng rể
đến.
10 cô trong câu chuyện rất dễ thương đó muốn nhắc nhớ mỗi người chúng ta là tỉnh
thức, là khôn ngoan, là chờ đợi ... Dĩ nhiên khi có đầy đủ dầu để thắp đèn thì
khi chàng rể đến thì vào dự tiệc cưới Con Chiên.
Đức Maria, có thể nói rằng một trinh nữ khôn hơn các trinh nữ khôn ngoan trong
dụ ngôn 10 trinh nữ nữa. Đơn giản và dễ hiểu và dễ thấy nhất đó chính là sự khôn
ngoan lựa chọn cho mình một cung cách sống, lựa chọn cho mình một thái độ sống.
Dù là Mẹ của Đấng Cứu Độ trần gian nhưng Mẹ rất tỉnh để nhận ra đó là ơn huệ của
Thiên Chúa dành cho Mẹ chứ không phải có cái ơn đó rồi Mẹ huênh hoang, mẹ cao
ngạo. Từ lời nói đến thái độ sống, ta nhận nơi Mẹ sự khiêm nhu tột đỉnh.
Biết chị mình có thai sắp đến ngày sinh nở nhưng rồi Maria vượt khó để chia sẻ
niềm vui Tin Mừng với gia đình người chị họ. Thái độ khiêm nhường, yêu thương mà
ta bắt gặp rõ nét nhất đó chính là lời công bố của Mẹ : "Linh
hồn tôi ngợi khen Chúa, và thần trí tôi hoan hỉ trong Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ
tôi, vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ của Chúa. Này từ nay muôn thế hệ sẽ
khen tôi có phước, vì Đấng toàn năng đã làm cho tôi những sự trọng đại, và Danh
Ngài là thánh. Lòng thương xót Chúa trải qua đời nọ đến đời kia dành cho những
người kính sợ Chúa. Chúa đã vung cánh tay ra oai thần lực, dẹp tan những ai thần
trí kiêu căng. Chúa lật đổ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng và nâng cao
những người phận nhỏ. Chúa đã cho người đói khát no đầy ơn phước, và để người
giàu có trở về tay không. Chúa săn sóc Israel tôi tớ Chúa, bởi nhớ lại lòng
thương xót của Ngài. Như Chúa đã phán cùng các tổ phụ chúng tôi, cho Abraham và
dòng dõi người đến muôn đời".
Lời kinh của Mẹ xem ra đơn giản, nhẹ nhàng nhưng thật sự để sống như những gì Mẹ
nói, Mẹ dạy không phải là chuyện đơn giản.
Không đơn giản bởi lẽ quá giản đơn là con người vẫn thường cậy vào sức mình đang
có, cậy vào những gì mình có như tiền tài, vật chất, quyền lực ... Mẹ không như
người đời nghĩ và tưởng : “Vì Chúa đã đoái nhìn đến phận hèn tớ nữ”.
Tuyệt vời ! Tuyệt vời trong lối khiêm hạ, cách khiêm hạ của Mẹ. Chính khi Mẹ
khiêm hạ, Mẹ để cho mình ra trống rỗng để Thiên Chúa lấp đầy, Thiên Chúa quan
phòng cho đời Mẹ là Mẹ an tâm.
Thử hỏi cuộc đời của ta, bao lần ta nói ta khiêm nhường, ta khiêm hạ đó nhưng
thực tế của cuộc sống, ta có mở lòng ra, ta có “khoét” cái con người cố hữu của
ta, con người tự cao tự đại của ta để Thiên Chúa lấp đầy trong ta hay không ?
Bài học khiêm hạ vẫn là bài học khó cho mỗi người chúng ta. Chỉ có khiêm hạ và
đặt cuộc đời mình vào lòng bàn tay của Thiên Chúa thì ta mới được hưởng cái phúc
Thiên Đàng mà Thiên Chúa đã dành cho Mẹ.
Nhiều khi trong cuộc sống, ta khôn theo kiểu người đời chứ không phải khôn ngoan
theo kiểu con cái Thiên Chúa. Khôn theo kiểu con cái Thiên Chúa không phải như
khôn theo kiểu người đời.
Cuộc đời của con người, như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nói như chỉ là quán trọ.
Mà thật là như thế bởi lẽ con người của chúng ta dù có kéo dài cỡ nào đi chăng
nữa nhưng đến khi Thiên Chúa khép cuộc đời của chúng ta lại thì chúng ta cũng
đành phải chấp nhận hay đón nhận thực tế xem ra phũ phàng của phận người.
Cả đời ky cóp, chắt chiu của cải vật chất nhưng khi nhắm mắt không được lên trời
như Mẹ thì quả là quá uổng và luống công vô ích.
Con người rồi cũng phải đến ngưỡng cửa của cái chết nhưng với người Kitô hữu thì
chết nhưng rồi sẽ sống lại để hưởng tôn nhan Chúa là Thiên Đàng như Đức Mẹ được
Thiên Chúa cho hưởng. Thánh Phaolô vừa nhắc nhớ chúng ta : Đức Kitô đã từ cõi
chết sống lại, là hoa quả đầu mùa của những kẻ yên giấc. Vậy sự chết bởi một
người, thì sự kẻ chết sống lại cũng bởi một người. Cũng như mọi người đều phải
chết nơi Ađam thế nào, thì mọi người cũng sẽ được tác sinh trong Đức Kitô như
vậy. Nhưng ai nấy đều theo thứ tự của mình, hoa quả đầu mùa là Đức Kitô, đoạn
đến những kẻ thuộc về Đức Kitô, những kẻ đã tin Người xuống thế.
Mỗi người, rồi cũng theo thứ tự của mình là cũng sẽ phải chết nhưng chuyện quan
trọng là chúng ta có một chỗ trong cung lòng Thiên Chúa hay chúng ta có được một
chỗ trong Thiên Đàng hay không mới là chuyện quan trọng.
Khổ một nỗi là nhiều khi phù phiếm trần gian, bả phù hoa của thế gian làm cho
lòng ta trở ra khôn theo kiểu thế gian là ta cứ bám víu vào thế gian mà quên đi
quê hương của ta ở trên Trời, ở Thiên Đàng. Và như vậy, ta lại phải xin Chúa cho
ta ơn để ta nhận ra Thiên Đàng mà ta phải theo đuổi, cùng đích của đời ta.
Và, muốn vào Thiên Đàng, muốn lên trời cùng Mẹ. Muốn hưởng hồn và xác lên Trời
như Đức Mẹ thì không có cách nào khác, con đường nào khác là khiêm hạ đặt đời
mình trong bàn tay Thiên Chúa như Mẹ. Xin cho ta luôn luôn mặc lấy con người
khiêm hạ như Mẹ Maria để sau này chúng ta cùng được Mẹ hưởng Thiên Đàng như Chúa
hứa.