Giữa cha và con…
Một buổi sáng nọ, người cha đặt trước mặt cậu con trai 10
tuổi của mình hai bát mì : một bát có quả trứng lòng đỏ óng ánh trên mặt và một
bát không…Ông hỏi con mình :
-Con chọn bát nào ?
-Bát có trứng ạ !
-Nhường cho bố đi con…Con 10 tuổi rồi…Ngày xưa Khổng Dung
( cháu đời thứ 20 của Khổng Tử) – khi mới chỉ 7 tuổi – đã biết nhường những quả
lê ngon cho bố mẹ và anh em…còn mình thì chọn lấy những quả lê xấu và nhỏ…
-Khổng Dung là Khổng Dung…Con là con…Con không nhường đâu
!
-Nhất định chứ ? Con không nhường thật à ?
-Vâng, nhất định !
Cậu bé kéo bát mì thấy trứng trên mặt về phía mình và cắn một
miếng biểu thị thái độ cương quyết của mình…
Ông bố hơi ngạc nhiên trước thái độ và động tác ấy của con
mình…Ông nhẫn nại:
-Con không hối hận chứ ?
-Không hối hận …
Ông bố lặng lẽ cùng con cạn dần bát mì của mình…Và cuối cùng,
dưới bát mì của bố là hai quả trứng tròn trịa…Ông bố chỉ vào đó nói với người
con:
-Con à, hãy nhớ : người muốn chiếm lợi cho riêng mình
sẽ không bao giờ chiếm được…
Một buổi sáng khác…thì lại là hai bát mì…và cũng vẫn một bát
có trứng trên mặt và một bát không…Ông bố lại mỉm cười hỏi:
-Con ăn bát nào?
-Con 10 tuổi rồi…Con sẽ kính nhường bố…
Vừa nói, cậu bé vừa kéo bát mì không trứng về phía mình…Ông
bố gặn thêm:
-Không hối hận chứ ?
-Không đâu, bố !
Cha con ai nấy cạn bát mì của mình…Cậu con chờ hoài mà vẫn
không thấy quả trứng của mình dưới đáy bát mì…Còn bát mì của bố thì không những
trên mặt có trứng mà dưới đáy cũng có trứng nữa …Ông bó mỉm cười:
-Con nên nhớ: Người muốn chiếm lợi riêng…nhiều khi có
thể phải chịu thiệt thòi lớn lắm đấy !
Ít thời gian sau, một buổi sáng nọ, ông bố lại cười cười đặt
hai bát mì lên bàn ăn: một bát có trứng trên mặt và một bát không…
-Con chọn bát nào ?
Cậu con cũng cười:
-Khổng Dung nhường lê…thì nhi tử cũng biết nhường mì chứ…Bố
chọn trước đi…
-Vậy là bố không khách sáo đâu nhé…
Ông kéo bát mì có trứng về phía mình…Cậu con cũng rất thản
nhiên kéo bát mì không trứng…Gần cạn bát mì, cậu khám phá ra phia dưới là hai
quả trứng…Ông bố ý vị lên tiếng:
-Người không muốn chiếm lợi cho riêng mình, cuộc sống
sẽ không để cho họ phải chiu thiệt thòi đâu con…
Giữa mẹ và con…
-Mẹ ơi ! Con không ngủ được…Mẹ có thể nói chuyện với con
được không ?
-Được chứ con…Con nói thử xem nào ?
-Con hỏi thật mẹ nhé : mẹ có hài lòng với thành tích học
hành của con không ?
-Vậy…con có hài lòng với thành tích của chính mình không ?
-Cũng tạm được mẹ ạ…Con thấy khá tự tin, mẹ ạ …
-Có đôi khi sự tự tin còn quan trọng hơn cả thành
tích đấy, con ạ…
-Chẳng lẽ mẹ thực sự không quan tâm đến thành tích của con
sao ?
-Mẹ không quan tâm ! Con cứ nghĩ lại xem : có khi nào mẹ
quá để ý đến thành tích của con chưa ?
-Hồi tiểu học, con viết bài không nghiêm túc, mẹ đã chẳng
xé vở của con ra đấy sao ?
-À, thì đấy là vì mẹ để ý đến thái độ học tập của
con…Viết chữ không cần quá đẹp, nhưng trước hết phải làm bài nghiêm túc…Thái
độ là một vấn đề quan trọng…Thái độ mà có vấn đề thì học tập chắc chắn là có
vấn đề…Và một con người như thế…thì sẽ có vấn đề…
-Dạ, mẹ nói quá đúng…Nhưng khi con học cấp II, chẳng phải
mẹ cũng quan tâm đến thành tích của con đấy sao ? Ngày nào mẹ cũng nói đến
chuyện chú ý nghe giảng của con đấy thôi…
-Đấy là mẹ để ý đến phẩm hạnh (đạo đức) học tập của
con…Một học trò mà không nghiêm túc trong lớp học…thì là không tôn trọng thầy cô…Người
không tôn trọng thầy cô giáo…thì cũng là người không xem trọng tri thức…Không
xem trọng tri thức thì phẩm hạnh của người ấy sao có thể tốt được !
-Vậy chắc chắn là khi lên cấp III, mẹ sẽ để ý đến thành
tích của con…
-Nói thật là…mẹ không để ý mấy đâu…Điều mẹ quan tâm…là
phẩm chất (chất lượng) học tập của con…Một học sinh có đủ phẩm chất học tập
tốt…thì có thể tiếp thu cả quá trình học tập của mình…Không cần nghĩ đến kết quả
như thế nào, vui vẻ đối mặt với toàn bộ quá trình học hành …
-Vậy mai mốt con lên Đại Học rồi thì mẹ sẽ quan tâm đến
điều gì ở con ? Con nghe nói lên Đại Học rồi…có thể chơi nhiều hơn, vui vẻ tận
hưởng sự thoải mái…
-Con trai ! Khi con lên Đại Học rồi, mẹ nhất định sẽ để ý
đến thành tích của con…Con cứ thử nghĩ xem: trong lúc mọi người vui chơi,
tận hưởng…mà con vẫn kiên trì học tập…thì người cuối cùng đạt được lợi ích chẳng
phải là chính con sao ?
-Con hiểu rồi…
-Tương lai khi con bước ra ngoài xã hội, mẹ sẽ để ý xem
con có chọn lựa sáng suốt haykhông…Lựa chọn sự nghiệp và lựa chọn tình
yêu: đấy là hai điều sẽ theo con suốt đời…
-Mẹ nghĩ xa xôi quá ! Những chuyện ấy…con chưa bao giờ
nghĩ tới…
-Đương nhiên là không vội rồi…Nhưng mẹ cho con một lời
khuyên: Tĩnh lặng mới có thể nghĩ được xa…
Giữa thầy và trò…
Cậu bé sống cùng cha – một người chuyên huấn luyện ngựa –
thường xuyên di chuyển từ trang trại này đến trang trại kia…và – vì thế - chuyện
học hành của cậu cũng có thể nói là thất thường…
Ngày kia, thầy giáo của cậu ra một đề văn: “Lớn lên, em muốn
làm gì ?”…Cậu về nhà…và đêm ấy, cậu say mê viết bảy trang giấy mô tả ước mơ được
làm chủ một trang trại ngựa khoảng 200 mẫu của mình…Thậm chí cậu còn tỷ mỷ vẽ cả
bản đồ trang trại : chỗ nào xây chuồng, chỗ nào làm đường chạy cho ngựa, chỗ nào
để thuần hóa ngựa hoang, đồng cỏ ăn ở đâu…Cậu thich chí nộp bài cho thầy…Vài
ngày sau, cậu nhận lại bài văn với điểm 1 to tướng…và dòng bút phê đỏ chói:
“Đến gặp tôi sau giờ học…” !
-Thưa thầy, sao em lại chỉ được điểm 1 thôi, thầy ?
-Em đã hoạch định một việc mà em không thể nào thực hiện
được…Ước mơ của em không thực tế…Em không có tiền…Gia đình em cũng không có chỗ
ở ổn định…Nghĩa là em không có được được một nguồn lực khả dĩ nào để có thể thực
hiện ước mơ của mình…Em có biết rằng một trang trại nuôi ngựa đòi hỏi một số
tiền rất lớn…Tôi cho em về làm lại bài văn…Nếu em sửa bài văn cho thực tế hơn…thì
tôi sẽ thêm điểm cho em…
Cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi…Cuối cùng, cậu đành gặp cha
mình để xin ý kiến…Người cha nhẹ nhàng nói:
-Con à, chính con phải tự quyết định lấy công việc này,
bởi vì đây là ước mơ của con mà…
Cậu bé nghe cha nói, hiểu ngay được câu trả lời của cha…và –
rất vui vẻ - cậu xin gặp thầy:
-Thưa thầy, thầy có thể giữ lại điểm 1 của thầy…Còn em ,
em xin giữ lại ước mơ của mình…
Nhiều năm trôi qua, một ngày kia thầy có dịp đưa 30 em học
sinh lớp mình đến cắm trại tại một trang trại nuôi ngựa 200 mẫu…và ông chủ trang
trại đó chính là cậu học sinh được điểm 1 ở bài văn năm nào…Cầm tay anh, thầy
ngậm ngùi:
-Này, khi còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh,
và suốt bao nhiêu năm qua, có lẽ tôi cũng đã làm như thế với nhiều nhiều những
học trò của mình…Tôi rất ân hận…
Cậu học trò 1 điểm văn cười cười:
-Không, thưa thầy…Thầy không có lỗi gì đâu…Chẳng qua thầy
cũng muốn điều tốt cho học trò mình, vậy thôi…Còn em, em chỉ muốn theo đuổi
ước mơ của mình cho đến cùng…
Đức Giê-su – qua dụ ngôn về những “yến bạc” (Mt
25, 14- 30 ; Lc 19 , 12 – 17) – cho chúng ta biết rằng – nơi mỗi con người –
Thiên Chúa là Cha đã trao sẵn một số “yến bạc” nào đó…để chúng ta
làm lời ra trong cuộc đời mình…Chúa cũng muốn chúng ta hiểu là số vốn Thiên Chúa
trao mỗi người mỗi khác, đồng thời Người cũng không buộc chúng ta phải tham lam
quá sức mình, ngược lại Người chỉ mong sao chúng ta nhiệt huyết và không hoang
phí đời mình…
Cha – mẹ - và thầy…vốn được mệnh danh là “những kỹ sư của
tâm hồn”…Ơn gọi của các ngài là giúp chúng ta trưởng thành dần cả phần xác
lẫn phần hồn, ươm và thực hiện những ước mơ nơi mỗi con người được Thiên Chúa
trao cho các ngài…
Steve Jobs chia sẻ : Cách duy nhất để tạo nên sự nghiệp vĩ
đại là yêu những gì bạn làm. Nếu bạn chưa tìm ra nó, hãy tiếp tục tìm kiếm. Đừng
dừng lại.
Vijaya Lakshmi Pandit (1900-1990) – chính trị gia người Ấn Độ,
chị em của Jawahorial Nehru và cháu của Indira Gandhi – bảo rằng: Mục tiêu
của giáo dục không phải là dạy cách kiếm sống hay cung cấp công cụ để đạt được
sự giàu có, mà đó phải là con đường dẫn lối tâm hồn con người vươn đến cái CHÂN
và thực hành cái THIỆN.
Còn Albert Einstein lại gẫm : Nghệ thuật tối thượng của
người thầy là đánh thức niềm vui trong sự diễn đạt và tri thức sáng tạo.
Gặp gỡ 70.000 bạn trẻ của 200 Giáo Phận khắp nước Ý tại Rạp
Xiếc…chuẩn bị cho Thượng Hợi Đồng Giám Mục, Đức Thánh Cha Phanxicô nhắn nhủ :
Đây là việc chúng con phải làm : biến giấc mơ hôm nay thành hiện thực trong
tương lai, và điều này luôn đòi hỏi sự can đảm.
Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp