Tính cờ được nghe câu chuyện cuối năm 2016 trong một video clip của Đài BBC tiếng Việt từ hai vị khách mời : một là một nhà báo đến từ Paris và một là phóng viên của Đài BBC ... Hai vị khách được người dẫn chuyện mời gọi chia sẻ một cái nhìn thoáng qua về dăm ba sự kiện và đôi ba nhân vật của năm ... Dĩ nhiên họ là những con người của chuyên môn và có những dữ liệu cho đề tài – dù chỉ là một trao đổi không quá nửa giờ đồng hồ ...
Mình chỉ là kẻ lang thang góp nhặt tin tức trên mạng và – giữa đống hổ lốn ngôn từ thập cẩm – ráng để gạn lọc những gì cảm quan và kinh nghiệm sống chỉ dẫn để có được vài ba nguồn tin tạm gọi là có thể chấp nhận ... Phần lớn là đi tìm những mẩu chuyện đời có thật để minh họa cho những chia sẻ Lời Chúa mỗi ngày ... Đương nhiên là bản thân cũng từ đó mà học hỏi được nhiều điều ...
Ngày mùng một tháng giêng hằng năm là ngày kính Đức Maria – Mẹ Thiên Chúa và Giáo Hội kêu gọi con cái mình cầu cho hòa bình thế giới ...
Hòa bình thế giới : một vấn đề lớn – lúc nào cũng mới và luôn luôn cũ – được nói đến nhiều nhất và cũng dễ bị tổn thương nhất – ai ai cũng có thể nói đến nhưng không phải ai ai cũng dễ dàng hy sinh cái riêng tư của mình để mà có được nó , duy trì được nó và thực tâm muốn xây dựng nó ...
Tại sao vậy ???
Trong một bài giảng nào đó của Đức Cha Phê-rô Nguyễn Văn Khảm , ngài nhắc lại lời hát của các thiên thần đêm Chúa ra đời :
Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm
Và ngài bảo rằng : chúng ta luôn nhớ đến vế thứ hai của câu hát mà lại quên bẵng đi vế thứ nhất ... Và có lẽ đây là cái lý do chính tạo nên thế khập khễnh khiến hòa bình trở nên mong manh , tội nghiệp ...
Hắng ngày – qua các bản tin thời sự - hình như ít thấy được những điều vui mà rất nhiều những chuyện buồn ... Cũng phải thôi , những điều vui – thực sự vui – thường ở nơi những tâm hồn ẩn dật vì khó hay là không thể vỡ òa niềm vui giữa những ồn ào náo nhiệt hay quay cuồng nhảy múa , chớp lòe ánh sáng màu mè ... Bản thân mình – khi nghe nói đến tiếng hát thiên thần đêm Giáng Sinh – tự nhiên nghĩ ngay đến hai chữ “véo von” mà chỉ nghe thấy hai từ ấy thôi thì đã cảm nhận ngay được tiếng hát trong tai và trong lòng mình ... Thỉnh thoảng được chứng kiến cảnh đám đông hò hét , lắc lư điên cuồng theo một thần tượng nào đó trên sân khấu loạn xạ ánh sáng , tự nhiên thấy tiếc hùi hụi cho giòng nhạc “ véo von” ... Và cũng chẳng lạ lùng chi mà hòa bình trở nên xa xăm , vì bình an là món quà dành cho thiện tâm ... Mà thiện tâm chính hiệu lại rất ít những ồn ào ...
Đương nhiên những gì ở ngày đầu năm – dù muốn dù không - người ta vẫn nghĩ đến khía cạnh tốt đẹp và tạm lắng những chuyện đời không đẹp ... Lắng là lắng cho mỗi người và mỗi người có cách riêng để mà lắng , nhưng thực tế thì vẫn còn đó những chuyện buồn nhiều vui ít ... Mỗi người lên tiếng – dĩ nhiên là có những chứng cứ này nọ - nhưng nhiều ít chi vẫn có những góc , những cạnh của riêng mình – dù có vẻ như không áp đảo – nhưng thực ra thì vẫn – hoặc công khai hoặc ngấm ngầm – “ bảo vệ ” ý kiến của riêng mình ... Thực tế cuộc sống như thế nào thì thế giới ảo cũng vậy mà thôi : cái nọ phản ảnh cái kia ... Và cả hai đều tìm cách thoát ra ngoài cái hiện tại buồn nhiều vui ít bằng cách này hay cách khác ... Rất có thể đấy cũng là nguồn cho những sáng tạo mà – ngay từ thủa đầu tiên – Thiên Chúa đã muốn và con người lệch đường : sai một ly đi một dặm ... Biết sao được ... Thiên Chúa – về phần Người – Người phải trả giá : sự xuất hiện của Vị Thiên Chúa – Làm – Người mà Giáo Hội và nhân loại đang kỷ niệm là một hiện thực của cái giá Thiên Chúa phải trả ... về phần con người : sự trả giá thật không nhẹ nhàng gì... “ Những điều trông thấy mà đau đớn lòng “ ( Kiều)... là chuyện cơm bữa trên khắp mặt đất trần ai này ...
Giáo Hội không ở ngoài phận số của con người – con người nói chung chứ không chỉ là một cộng đồng người riêng biệt và riêng rẽ ... Không bao giờ Giáo Hội nghĩ như thế , bởi vì đó không là ý muốn của Thiên Chúa – Cha của cả người thẳng lẫn kẻ nghiêng ... Không ở ngoài phận số của con người nên những gì xảy ra trong xã hội thì cũng có trong Giáo Hội ... “ Cuộc bể dâu “ mà ai ai cũng phải “ trải qua” khi có mặt trên mảnh đất trần gian này ...” Cuộc bể dâu” làm nên giá trị một đời người ...
Ngày 17 / 12 vừa qua là sinh nhật thứ 80 của Đức Thánh Cha Phan-xi-cô ...
Người ta bảo rằng ngài là vị Giáo Hoàng :
truy nã những kẻ ấu dâm ,
đưa lại vào Giáo Hội những cặp đôi ly dị đã tái hôn bằng cách khuyến khích các Linh Mục giải quyết - tùy từng từng trường hợp - quyền lợi được rước Mình Thánh Chúa của họ ,
tấn công trực diện quyền tài chính quá đáng của IOR – ngân hàng của Tòa Thánh ,
bổ nhiệm các “ Giám Mục đường phố “ trong các thành phố Bologne và Palerme ,
khiển trách Giáo Triều ,
kết thúc tốt đẹp “ Năm Toàn Xá Lòng Chúa Thương Xót “ – một sự kiện hoàn toàn không dễ dàng để thực hiện trong một thành phố cư dân đông đảo và hỗn độn như thành phố Roma này ,
kêu gọi các Linh Mục ban xá giải cho các phụ nữ chẳng đặng đừng phải chấp nhận việc phá thai ,
bảo vệ - trong mọi trường hợp – những công quả của một “ Giáo Hội nghèo” bằng cách mời gọi tất cả ky-tô hữu “ đừng quá gắn bó với những của cải vật chất “ ,
ủng hộ việc tiếp nhận cách xứng đáng những di dân đang tràn ngập trên Bán Đảo này ( hơn 170 . 000 người trong năm này ) .
Dĩ nhiên còn những đồn đoán này khác nữa , nhưng với những người tin và phó thác , đăc biệt là Đức Giáo Hoàng , thì mọi sự trên trần gian này đều nằm trong Thượng Trí của Đấng Quan Phòng ...
Giáo Hội mừng Lễ Đức Maria – Mẹ Thiên Chúa – trong ngày đầu năm dương lịch – và cầu nguyện cho hòa bình thế giới ...
Có lẽ không có nơi chốn nào đặc biệt cho bằng nơi lòng dạ của một người mẹ - dù người mẹ ấy như thế nào ... Quan phòng của Tạo Hóa – của Thiên Chúa – đã rất tuyệt vời với những tháng ngày đầu đời của một sinh linh khi lo cho có được một chỗ bám diệu vợi như vậy ... Vị Thiên Chúa – Làm – Người - khi mặc lấy phận con người – cũng chọn cho mình một chỗ bám như vậy thôi ... Và tất cả những gì là hữu hình thì đều có được một nơi cư trú ban đầu tròn vẹn như thế ...
Giáo Hội hiểu rằng khi - toàn tâm toàn trí cho ý muốn của Thiên Chúa để mang đến cho nhân loại Đấng Cứu Thế - Đức Maria cưu mang con người chúng ta nơi Người Con Mẹ bồng ẵm và cho bú mớm ... Có thể nói – qua Đức Ky-tô Cứu Thế sinh ra từ dạ một người Mẹ trần gian – Thiên Chúa phục hồi – hay tái tạo dựng - với sự cộng tác từ một thụ tạo ... Điều mà thánh Augustinô đã cảm nhận thật rõ khi bảo rằng : Dựng nên tôi , Chúa không cần hỏi ý kiến tôi . Nhưng muốn cứu tôi , Người l ại cần sự cộng tác của tôi ...
Một năm nữa hay chỉ dăm ba tháng , thậm chí vài ba ngày : không ai biết mình sẽ còn đi đi lại lại trên mặt đất trần này bao lâu nữa , nhưng điều chắc chắn Chúa muốn : ấy là mỗi con người nhận ra mình nơi Đức Ky-tô - món quà mà Thiên Chúa - qua cuộc trao đổi với Đức Maria – Người ban cho mọi người , dù bằng lòng nhận hay cố tình không nhận ...Nhận hay không nhận là chuyện của từng người ... Thích ban và muốn ban là quyền của Thiên Chúa ... Quà thì vẫn mãi mãi là như vậy : một tạo dựng mới từ Sinh Ra cho đến Thánh Giá ...
Tuy nhiên lòng Mẹ thì bao la và hầu như không cần lý luận : chúng ta có quyền tin tưởng vào sự bảo trợ không ngờ và không nhìn thấy nhưng rất hiện thực ...
Một mẩu chuyện nho nhỏ để yên tâm với sự bảo trợ “ bao la như biển Thái Bình dạt dào ” ( Lòng Mẹ - Y Vân)...
Đêm lạnh giá mùa Đông năm 1896 tại thành phố Rojales , Tây Ban Nha , một em bé 3 tuổi vui chân đã đi lạc ... Tin loan ra , cả làng của em thắp đuốc đi tìm ... Lục lọi trong và ngoài làng , nhưng vẫn không có được một dấu vết nào của em ...
Hôm sau , họ tiếp tục đi tìm ... Các dân làng lân cận cũng hợp lực kiếm tìm ... Ít ra họ cũng hy vọng có được xác em , vì nghĩ rằng : một đứa bé 3 tuổi thì khó lòng mà cầm cự nổi thời gian rét mướt lâu như thế... Dì và chú của em bé cũng trong nhóm người lục tìm này ...
Khoảng 3 giờ chiều thì dì và chú của em thấy em đứng tựa lưng vào một tảng đá to , và ngay sau tảng đá là vực thẳm hun hút ... Nhìn từ xa thấy em gần như chết ... Nhưng ngay khi dì lên tiếng gọi thì - như một đứa trẻ ngủ sâu vừa dậy – em chạy đến ôm chầm lấy dì ...
Em lắc đầu bập bẹ từng chữ : Không lạnh đâu dì ... Có Bà ở với con ... Bà lấy áo của Bà chòang cho con...
Em bé gật đầu : Một Bà rất tốt ...
Bà nói gì với con vậy ? Con không thấy ánh sáng của mấy ngọn đuốc , con không nghe tiếng mọi người kêu sao ?
Có dì ạ ... Nhưng Bà nói với con : Đừng nhúc nhích ... Cứ ở yên ... Họ sẽ đến với con ...
Hôm sau người ta dâng Thánh Lễ tạ ơn cho em ... Và khi đưa em đến trước tượng Đức Mẹ núi Carmêlô... thì em kêu lên : Bà ...Bà này đây ... Bà đã choàng áo ấm cho con ...
Thì ra Đức Mẹ đã ở với em suốt đêm trong giá lạnh ... Mẹ sợ em chạy thì sẽ trượt chân rơi xuống vực... Mẹ giữ em cho đến khi gia đình có thể gặp được em ...
Đâu có người con nào – dù ở bất cứ mốc tuổi tác bao nhiêu – mà không chỉ là đứa con ba tuổi chập chững bước thấp bước cao trong mắt của Mẹ mình đâu ...
Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp .