Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Bài Viết Của
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Chuyện mỗi tuần – về : Lời nói đầu của tác giả trong tác phẩm “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin”…
Chuyện về tập sách “ Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” – do Nhà Xuất Bản TempsPrésent in ấn…
Chuyện mỗi tuần – Phụng Vụ - nơi gặp gỡ Đức Kitô (tt) – Giáo Huấn Chúa Nhật số 18 – Tông Thư về Đào tạo Phụng vụ cho Dân Thiên Chúa số 12 (tt)…
Chuyện mỗi tuần – Phụng vụ - nơi gặp gỡ Đức Kitô (tt) – Tông thư số 12...
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Những Khao Khát của Thầy”…
Tản mạn ngày Giỗ Đầu của Huynh Trưởng Giuse Đỗ Bá Ái…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về thừa sai Pierre, Auguste Gallioz – Cố Thiết ( 1882 – 1954)
Chuyễn mỗi tuần – chuyện về thừa sai Eugène Garnier – Cố Minh (1862 – 1952)
Chuyện mỗi tuần – chuyện về Thừa Sai Jean Gagnaire – Cố Định (1861 – 1931).
Chuyện mỗi tuần – chuyện về Linh Mục Thừa Sai Eugène DURAND (1864-1932)
Câu chuyện về lệnh truyền của Chúa dành cho các môn đệ trước khi các ông lên đường rao giảng…
Chuyện mỗi tuần – Lời “giải oan” cho chị Mác-ta…
Chuyện về Nhà Truyền Giáo Dorgeville – Cố Sĩ (1881 – 1967)
Chuyện về các Thừa Sai MEP - Cha Roger Delsuc – Cố Sáng – 1927 – 1974
Chuyện mỗi tuần – chuyện về người quét sân…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về các Thừa Sai MEP - Cha Gaston DEGAS – 1880 - 1907
Chuyện về các Thừa Sai MEP - Cha Claude Charmot – 1922-1982 (tiếp theo)
Chuyện về các Thừa Sai MEP - Cha Claude – Émile – Marie Charmot…
Câu chuyện về Cha Victor Caillon (1906- 1983) – tiếp theo
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về các Thừa Sai MEP
Chuyện mỗi tuần – chuyện về các Thừa Sai – MEP - Cha Cyprien-Théophile Brugidou (1887 – 1962)
Chuyện mỗi tuần – chuyện về các thừa sai MEP Cha BÉLIARD Donatien – Cố Phước (1913 – 1974)
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về các Thừa sai MEP (Cha Alexis BOIVIN – Cố Nhã (1870 – 1923))
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về các Thừa sai MEP (tiếp theo)
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về các Thừa Sai MEP (tiếp theo)
Chuyện mỗi tuần – chuyện về các Thừa sai MEP (tiếp theo)
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về các nhà Truyền Giáo - Thừa sai Paris
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về các nhà truyền giáo của Hội Thừa Sai – Paris…
Chuyện mỗi tuần – Chuyến hành hương viếng Mẹ…
Huấn giáo của Đức Thánh Cha Phanxicô sau chuyến Tông Du Hungary trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ tư ngày 3 – 5 – 2023 tại Quảng trường Thánh Phê-rô…
Bài giáo lý XII của Đức Thánh Cha Phanxicô với đề tài : Các đan sĩ là sức mạnh vô hình hổ trợ Giáo Hội và việc truyền giáo trong Giáo Hội…
Bài giáo lý XI của Đức Thánh Cha trong loạt bài về lòng nhiệt thành truyền giáo…Và chủ đề tuần này là : Người Ki-tô hữu hãy sẵn sàng để làm chứng cho Đức Kitô…
Bài giáo lý X của Đức Thánh Cha Phanxicô trong loạt bài trình bày về lòng nhiệt thành loan báo Tin Mừng – niềm đam mê loan báo Tin Mừng…
Bài giáo lý IX trong loạt bài về “Lòng say mê loan báo Tin Mừng – Lòng nhiệt thành Tông Đồ” với chủ đề “Trở thành Kitô hữu không nhờ trang điểm nhưng nhờ Chúa Giêsu biến đổi tâm hồn”…
Bài giáo lý VIII của Đức Thánh Cha Phanxicô trình bày trong buổi tiếp kiến chung thứ tư ngày 22 – 3 – 2023 với chủ đề: “Cách thế đầu tiên để loan báo Tin Mừng là làm chứng tá”…
Bài VII trong loạt bài giáo lý về Lòng say mê loan báo Tin Mừng – Lòng nhiệt thành Tông Đồ…Bài giáo lý tuần này có chủ đề: Là Tông Đồ trong một Giáo Hội tông truyền
Bài VI trong loạt bài giáo lý của Đức Thánh Cha về lòng say mê loan báo Tin Mừng – lòng nhiệt thành Tông Đồ
Chuyện mỗi tuần - Huấn dụ của Đức Thánh Cha : Phúc Âm không phải là “một đảng phái chính trị, một ý thức hệ, một câu lạc bộ”…
Chuyện mỗi tuần – lời mời gọi của Đức Thánh Cha : Hãy loan báo Tin Mừng với sự khiêm nhường và hiền lành – không dựa vào của cải vật chất – và cùng đi với nhau…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về lời kêu gọi : Đừng khai thác bóc lột Châu Phi nữa!
TỪ LỜI TUNG HÔ “ CHÚC TỤNG ĐẤNG NHÂN DANH CHÚA” ĐẾN LỜI TUYÊN XƯNG “ ĐÚNG , NGƯỜI NÀY LÀ CON THIÊN CHÚA.”


Buổi sáng hôm đó , ở Giê-ru-sa-lem , chắc là bầu khi phấn khởi lắm lắm …Cứ nhìn vào những lễ hội hôm nay mà đoán thì sẽ có thể tưởng tượng ra được những khuôn mặt , những miệng cười … và cả những cõi lòng nữa …

Tin Mừng không cho thấy cuộc đón rước này được chuẩn bị như thế nào về phía quần chúng , ai là người đứng ra tổ chức và kế hoạch tổ chức ra làm sao …Không , hoàn toàn không có một dấu vết nào về chuyện cuộc đón rước có tổ chức …Đương nhiên rồi …Làm sao mà giới hữu trách Do Thái bao gồm thượng phẩm , tư tế , biệt phái , luật sĩ …lại chịu đứng ra tổ chức … vì Giê-su lúc này là cái “ gai ”  họ muốn nhưng chưa nhổ đi được …Dĩ nhiên có một số đông bà con tin và ngưỡng mộ … nhưng bà con cũng không đủ thẩm quyền …Còn số đông khác nữa thì thuộc loại vô thưởng vô phạt : hễ chỗ nào vui nhộn, náo nhiệt thì có mặt …vậy thôi !

Về phía Chúa thì lại có vẻ có chuẩn bị và chuẩn bị khá kỹ , dặn dò từng cách làm và từng câu nói … để mọi sự xảy ra “ đúng theo lời Kinh Thánh đã báo trước ”  …

Những thái độ và những tâm trạng : thái độ và tâm trạng của  “ Đấng nhân danh Chúa mà đến”  và  thái độ cũng như tâm trạng của những người có mặt hôm ấy ở Giê-ru-sa-lem và hôm nay giữa cuộc đời này…

Nức lòng và phấn khởi , rộn ràng và nhiệt huyết , khuấy động và sôi nổi , chúng ta cũng hãy tham gia cuộc đón rước này …nhưng cũng hãy tự hỏi chính lòng mình xem : mình đang đón rước ai ? đón rước để làm gì ? …

Là Linh Mục gần 40 năm trời … và – như thế - thì chí ít ra cũng có dịp để tổ chức trên 30 cuộc  “ kiệu lá ”  qua năm cộng đoàn Giáo Xứ được “ bổ nhiệm” tới …

Thời gian từ  1975 - 1989 … hình như những cuộc kiệu lá có vẻ ít rộn ràng hơn nhưng lại khá là có chiểu sâu : bà con – do nhiều nhiều những giới hạn cả về mặt tinh thần lẫn vật chất – nên không quan tâm mấy đến những gì bên ngoài hay bên cạnh của dịp lễ lạy và vì thế cũng  thanh thoát hơn , gần gũi hơn với Giê-su trần trụi , Giê-su bầm dập … và Giê-su bị treo …Cái tâm tình này của bà con – xét mình lại– thấy là ảnh hưởng khá nhiều đến “ chủ tế ” đồng thời cũng là người đứng ra tổ chức Tuần Thánh và Lễ Phục Sinh…Bản thân – khi lặng lẽ khoác màu áo đỏ và với nhánh vạn tuế trên tay đi trước cộng đoàn kiệu lá – thấy mình phải  cố sức để  nên giống Giê-su mỗi ngày vì khối bà con trên mười hai ngàn người này sẽ không còn biết dựa vào ai để sống đức tin giữa một cuộc sống thật sự khó khăn và quá mù mờ về tương lai …Những lời tung hô “ chúc tụng Đấng nhân danh Chúa ”  có vẻ như nghẹn ngào và tràn đầy cảm xúc … vì biết rằng con cái Chúa – từng người – nhìn thấy nơi mình chính Giê-su bị treo – không phải chỉ là dăm ba giờ - mà là từng giây từng phút  khi sống và trình bày đức tin của mình …

Những năm tháng của thời “ mở cửa” – khi các dịp tổ chức lễ lạc tôn giáo – do bên ngoài thấy thương và có điều kiện để hổ trợ - nên việc tổ chức cũng đã bắt đầu dần có khuynh hướng nghiêng về chiều kích “hoành tráng” với mục đích tuy không rõ rệt nhưng ngấm ngầm có tính cách “ biểu dương đạo mình !” … Não trạng này – không biết có đúng không – nhưng cũng làm cho “ chủ tế ” phần nào quên đi vai trò là môn sinh của Thầy , làm theo lệnh Thầy … và cố để nên giống Thầy … “ Chủ tế ”  - mơ hồ thôi – nhưng có vẻ như mập mờ thấy mình là  “ Chúa” : Chúa trong kiệu lá … nhưng chưa chắc đã chịu là  Chúa trên Thánh Giá … Bà con dần dần lơ là với bầu khí đón rước thủa nào ở Giê-ru-sa-lem xa lắc xa lơ và ở một cái thời cũng xa lắc xa lơ …Vậy là cử hành chỉ còn mang tính nghi thức “ làm lại” vậy thôi…Mình đã xét mình và mình thấy nơi bản thân mình có vẻ như không còn mấy nữa  những tâm tình …

Đến thời ồ ạt của các phương tiện hiện đại hôm nay thì cuộc kiệu – dĩ nhiên là vẫn được tổ chức theo nghi thức – nhưng những người tham dự có vẻ như đã tự mình tách ra thành nhiều thành phần và ở những tâm trạng vừa khác biệt , vừa khác hoắc : một thiểu số cao tuổi vẫn còn “ Giesu-Maria! ”  ở bất cứ chuyện lớn nhỏ nào trong ngày sống… thì  đương nhiên là thành kính rồi ; phần đại đa số ở tuổi lo ăn, lo làm và lo hưởng thụ … thì ráng nhập cuộc cho tròn bổn phận ; giới trẻ thì không ít bạn vừa đi kiệu vừa lướt di động – trong đó – có đủ mọi thứ chẳng ăn nhập gì đến ý nghĩa cuộc kiệu … cho nên cũng không biết mình kiệu gì , đón rước ai và người mình đón rước ấy có ảnh hưởng như thế nào đến sự sống còn của con người …

Tất cả những tâm trạng trên mình gặp thấy nơi chính bản thân mình qua 40 năm Linh Mục từ một Linh Mục trẻ 29 tuổi cho đến nay là một Linh Mục già “ thất thập ” …và là một Linh Mục không thích  lắm những phương tiện của “ văn minh đô thị ”  vì không muốn mình quá bị ràng buộc …

Cám ơn Chúa về tất cả những “ hồng ân ”  ấy của đời Linh Mục , vì – có lẽ nhờ vậy – mà hôm nay có dịp ngồi gõ về cuộc kiệu Chúa Nhật Lễ Lá sắp tới  -  khai mạc Tuần Thánh 2015 … và – với dự định của mình – thì cũng là cuộc kiệu chót trong tư cách còn làm việc ở một Giáo Xứ … Với cái đấu gối khi vui khi buồn thì đương nhiên là  mình sẽ không “ chủ trì ”  cuộc kiệu …Vì thế  sẽ có dịp ngồi lại một mình , lắng nghe những tiếng  tung hô “ Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa” và đếm thứ xem đã thực sự được bao lần mình tung hô thật lòng …

“ Đúng , Người này là Con Thiên Chúa ”  : lời tuyên xưng thật hơn bao giờ hết và thật hơn bất cứ lời tuyên xưng nào khác ở trần gian này: một lời tuyên xưng đi từ chứng kiến đến ngưỡng mộ , một lời tuyên xưng không bị vướng bận bất cứ lý lẽ nào mà chỉ là “ ngộ” … Không biết từ đó về sau thì con người tuyên xưng ấy như thế nào , nhưng chắc chắn một điều – trong tâm hồn và đầu óc mình – hình ảnh “ Người này là Con Thiên Chúa ” sẽ khó phai mờ …Tin Mừng không bận tâm nữa đến cái về sau của người tuyên xưng , nhưng còn Ơn Chúa , còn tâm tư , còn suy nghĩ …

Màu đỏ của lễ phục trên người chủ sự đương nhiên là “ màu của vua chúa” bởi vì đóng vai vua Cứu Thế khởi hoàn vào thủ đô  của mình mà …Mình khá là ngại phải chủ sự những cuộc kiệu như thế này , vì – thỉnh thoảng được làm khán giả bên ngoài – mình thấy hình như  khuôn mặt chủ sự  của mình - có lẽ do nghi thức long trọng quá chăng – nên cũng nghiêm túc một cách không bình thường … Nó làm cho mình nhớ đến một mẩu chuyện ngụ ngôn nào đó nói về việc ông chủ trên lưng được bà con kính trọng chào đón mà chú ngựa thì cứ vênh mặt lên như là những chào đón ấy dành cho mình …Dĩ nhiên “ màu đỏ ” này cũng sẽ được khoác lại lên mình Chúa ở ngay giữa cuộc hành hình Chúa với mục đích nhục mạ …Ôi ! cái “ màu đỏ ” đa dạng và nhất thời biết là bao …Có chăng chỉ là “ màu đỏ ” kính các thanh tử đạo mới nói lên tất cả …Con Thiên Chúa – làm – người bị treo là Vị Tử Đạo mẫu …

Đang gõ những giòng này thì được tin người đàn anh đáng kính Alexis Nguyễn Thạch Ngọc được Chúa gọi về với Chúa sau 78 năm trong thân phận người lữ hành trên mặt đất trần gian này …mà ai cũng biết là rất trần gian với đầy đủ những hỷ - nộ - ái - ố của mọi con người dương thế …Lúc này thì Cha Alexis đang dõng dạc tuyên xưng: “ Đúng , Người này là Con Thiên Chúa ” khi có mặt trước tôn nhan Thiên Chúa : một lời tuyên xưng của một đời theo Chúa giữa muôn ngàn bấp bênh và trớ trêu …Và cũng là lời tuyên xưng thật nhất, không vướng bận chi nữa y như lời tuyên xưng chiều nào của viên sĩ quan ngoại đạo đứng trước cảnh tối tăm mù mịt của đất trời …

Thời gian còn lại của ngài trên trần gian hình như cũng ngắn hơn một chút vì Tuần Thánh đã cận kề …Với ngài thì cũng chẳng sao – mình nghĩ thế - bởi vì ngài đã ở trong Vĩnh Cửu và ngay cả cái ông thánh Alexis mà ngài nhận làm bổn mạng cũng là một nhân vật mơ hồ thì lúc này chỉ còn Chúa – phải – chỉ còn Chúa , Đấng thương ngài và đón ngài …

“ Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ cho linh hồn Alexis được lên chốn nghỉ ngơi ! Hằng xem thấy mặt Đức Chúa Trời sáng láng vui vẻ vô cùng . Amen”

Và cùng với Cha Alexis , xin được tuyên xưng : “ Đúng , Người này là Con Thiên Chúa” .

Lm  Giuse  Ngô  Mạnh  Điệp .
 

Tác giả: Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!