ai, chúng ta mang đến cho họ cần câu và tập cho họ đi câu để tự túc, tự lập. Trái lại, mang cá đến cho họ, nấu cá giùm và đút cá vào miệng họ, chúng ta đang biến họ thành nạn nhân thực sự. Trước kia họ nghèo vật chất, bây giờ họ trở thành vô dụng. Trước kia họ vô sản, bây giờ họ vô nhân. Trước kia họ đói rách, bây giờ họ trần trụi về mặt tinh thần và đạo làm người ! Trước kia họ vô thần, bây giờ họ là tên đạo tặc, không có lương tâm.
Sau hết, phải chăng ông vua Cò, người lãnh đạo độc tài có khả năng kiểm soát và kiểm duyệt từ đầu chí đuôi, từ trong ra ngoài ? Ông ấy người ấy có mọi quyền lực, quyền năng, nhưng có khả năng tạo hạnh phúc cho mình và cho người không ? Nói ra sấm, hét ra sét, nhà độc tài như bạo-hoàng Néron, như lãnh tụ Đức-quốc-xã Hitler vẫn là nạn nhân cho lòng sợ hãi có mặt khắp nơi, chính khi ông có vệ binh canh gác ngày đêm ở quanh mình.
Lãnh đạo là soi sáng hướng dẫn, tạo điều kiện thuận lợi, để cho ai làm chân hãy làm chân. Ai làm đầu hãy làm đầu. Ai làm tim hãy làm tim.
Giữa tay, chân, máu, xương, tim, phổi, không có quan hệ hơn thua. Không có những phân biệt nhị nguyên theo kiểu "Tao tốt, mầy xấu". Chỉ có khác biệt về chức năng, phần vụ. Không có thứ tự giai cấp về mặt giá trị và khả năng.
Lãnh đạo trong tinh thần và lăng kính ấy không phải là điều khiển, lèo lái, kiểm soát, tạo sức ép từ trên, từ ngoài. Nhưng là gây ý thức, xúc tác tinh thần trách nhiệm, tạo điều kiện, môi trường và cơ cấu để mỗi thành viên đều có ý thích học tập, tôi luyện khả năng "biết làm". Nhất là khả năng làm người, làm anh em.
Câu chuyện sau đây minh họa một phần nào những điều được đề xuất :
5- Câu chuyện cuộc thử tài "nhà lãnh đạo"
Hôm ấy một đại hội quốc tế về "Nhà lãnh đạo" được tổ chức. Có rất nhiều tham dự viên từ các nước tấp nập trở về. Thể lệ thi đua bao gồm hai điểm : Nhà lãnh đạo phải có mặt và một phái đoàn tháp tùng phải đề xuất những dữ kiện cụ thể để giới thiệu, trình bày và chứng minh tài năng do nhà lãnh đạo của mình đã thực hiện.
Một phái đoàn đã trình bày một chiếc cầu sắt nối liền hai đại lục địa châu Âu và châu Mỹ do nhà lãnh đạo của mình thực hiện.
Một phái đoàn khác mang đến một hoả tiễn đem con người đổ bộ lên cung trăng do nhà lãnh đạo của mình phát kiến.
Một phái đoàn khác đã ca tụng Vạn lý Trường thành...
Một phái đoàn khác đã trình bày một con kênh đào nối kết mọi dòng sông của đất nước họ.
Một phái đoàn sau đó đề cao nhà máy lọc nước biển thành nước ngọt.
Một phái đoàn cuối cùng chỉ đứng nhìn vị lãnh đạo của mình với những cặp mắt đầy tríu mến. Mọi người khác xúm lại, vây quanh chất vấn :
"Vị lãnh đạo của các người có tài năng gì ?"
Một người đại diện đứng ra trả lời :
"Người lãnh đạo của chúng tôi rất lạ lùng và kỳ vĩ ! Khi ông ngồi, ông ngồi thực sự. Khi ông ăn, ông ăn thực sự. Khi ông nói, ông nói thực sự. Khi ông làm, ông làm thực sự. Khi ông thương, ông thương thực sự...
Cho nên toàn dân chúng tôi thương ông thực sự và quí ông thực sự"
6- Khi đối thoại, tôi làm người thực sự với những con người thực sự
Để bổ túc kết luận của câu chuyện trên đây, tôi muốn thêm : Người lãnh đạo thực sự có khả năng lãnh đạo, khi người ấy "làm người thực sự". Và những
người dân được họ lãnh đạo có điều kiện để làm người thực sự nhờ họ, với họ.
Trái lại, người lãnh đạo trở thành nhà độc tài, vì ba lý do :
Thứ nhất, họ không tin vào khả năng làm người của mình, cho nên họ gồng mình vì lo sợ.
Thứ hai, họ không tin khả năng làm người của người khác, của người dân. Cho nên họ kiểm soát tất cả.
Thứ ba, họ sử dụng bạo động vì họ không tin vào phương tiện Đối thoại để tạo cho người dân điều kiện làm người.
Cha mẹ đánh con để "giáo dục" con cũng ở trong một trường hợp tương tự : Không tin mình, không tin người, không tin vào hiệu năng của đối thoại. Họ là loại người muốn "ăn liền", muốn vào tiệm Mác-đô-nan. Họ không biết chờ đợi 100 năm khi "trồng người".
7- Lập trường của người đối thoại
Mỗi lần có những quan hệ tiếp xúc và trao đổi giữa tôi và người, tôi có thể nuôi dưỡng một trong bốn lập trường sống sau đây :
Lập trường một : "Tao thắng, mầy thua".
Lập trường nầy có mặt trong những quan hệ đàn áp, bốc lột, lạm dụng quyền uy.
Lập trương hai : "Tao thua, mầy thắng"
Lập trường nầy có mặt trong những quan hệ tự ti mặc cảm. Tôi chịu đựng thân phận làm nạn nân. Tôi đầu hàng, chối từ quyền lợi và nhu cầu chính đáng của mình. Những loại người muốn "cứu vãn" thiên hạ, muốn "hy sinh để cứu rỗi người khác đang hành hạ, bắt bớ mình", thực ra họ đang chọn lựa một cách vô thức vị trí "làm nạn nhân"; để có thể được tấn phong "làm anh hùng". Tâm lý của loại người nầy rất phức tạp. Họ có nhiều tầng lớp chưởi bới nhau trong con người của họ. Một đàng họ không rõ ràng, sáng suốt về mình. Đàng khác họ không nhất quán. Nhân cách họ là một tấm áo với nhiều mãnh vá lộn xộn.
Lập trường thứ ba : "Tao thua mầy thua"Chúng ta cả hai đều là phế liệu, đồ vô dụng.Đây là lập trường của loại người trầm cảm nghiêm trọng. Họ chối từ ánh sáng và sự nâng đỡ của người khác. Nhân vật "Trẻ Em phản loạn" đang tung hoành ngang ngược trong họ. Cuộc đời vô nghĩa, vô danh, vô vị.
Tôi chỉ là người xa lạ, người nước ngoài trong thế giới nầy. Tôi không có quốc tịch, không có quê hương. Tôi chỉ là tên đạo tặc, vô văn hoá. "Đức sáng" làm người không được đốt lên và cháy sáng trong tôi.
Lập trường bốn : Tôi thắng, bạn thắng. Chúng ta cùng thắng.
Đây là lập trường của người có chí hướng và khả năng đối thoại. Ngày ngày họ vươn lên, cố đạt tới vị trí và giá trị làm người. Đồng thời họ tôn trọng giá trị và quyền lợi làm người của kẻ khác.
Lập trường nầy, trong tiếng Anh, được diễn tả bằng nhiều lối nói khác nhau :
1- Think Win-Win : Bạn hãy tư duy hoặc suy luận với cấu trúc người thắng ta thắng. Lập trường nầy là một lối nhìn, một kiến giải, một bản đồ tâm lý điều hướng mọi ngôn ngữ và hành động trong những quan hệ tiếp xúc hằng ngày của chúng ta.
2- I am OK - You are OK : Tôi là một giá trị, bạn cũng là một giá trị như tôi, ngang bằng tôi. Giữa chúng ta không có quan hệ hơn thua, tốt xấu, đúng sai. Hai chúng ta bình đẳng.
3- Love is the only answer : Chỉ có tình yêu là câu trả lời duy nhất hữu hiệu cho mọi vấn đề xảy ra giữa chúng ta. Khi có một vấn đề, vấn đề ấy không phải do tôi hoặc do bạn. Cả hai chúng ta đều có chung một trách nhiệm giải quyết. Và đó là trách nhiệm yêu thương vô điều kiện. Tôi yêu em không phải vì em đẹp, vì em tốt, vì em giàu. Tình yêu chỉ có một lý do : Vì em là Em. Vì em là Người, trước khi làm một cái gì khác.
4- Love is a verb : Tình yêu là động từ. Chúng ta phải "chia", nghĩa là phát huy, làm mới. Là đi, là bước tới, dấn thân, nhập cuộc, không ngồi chờ nó đến. Bước đầu tiên khởi phát từ tôi. Tôi không chờ đợi, đòi hỏi, đặt điều kiện.
Đối thoại bao gồm tất cả bốn thành tố cơ bản ấy: Nhìn, cảm, nói và làm. Chánh tâm, chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ làm nên con người đối thoại. Đó là bốn con đường tạo nên Đại lộ Đối thoại thênh thang và bát ngát. Thiếu bốn con đường ấy , đối thoại chỉ là trò bịa đặt như tác giả Vũ Trọng Phụng đã mỉa mai trong tác phẩm "Số đỏ" :
"Bịa đặt mãi, rồi cuối cùng chúng ta tin vào điều bịa đặt".