Ngụ ngôn 71
Gặp voi, thỏ nói: “Bước đi nhè nhẹ thôi. Bác làm ồn ào mỗi khi bác bước đi, không hay đâu”. Gặp cọp, thỏ bảo: “Bác ác lắm, ăn thịt hết loài này đến loài kia thì rước họa vào mình”. Gặp kẻ gian phá rừng, thỏ la: “Rừng là để cho muôn dân. Bác cứ đốt rừng lấy gỗ thì thế gian gặp nạn”. Ba gian hùng ấy đồng thanh hỏi: “Bằng chứng đâu?”
Thỏ nói mãi nên thỏ bị lên án. Voi bảo: “Mi có tội vì mi dám gặm cà rốt của voi”. Cọp nói: “Mi có tội vì mi thơ thẩn làm suối bị khuấy động” Kẻ gian phá rừng thì bảo: “Mi dám ngồi lên cỏ non”.
Thỏ hỏi: “Bằng chứng đâu?”. Voi và cọp đồng thanh la to: “Loài thỏ mà dám đòi bằng chứng à?”
Ngụ ngôn 72
Mặt trời vui vẻ chiếu từng tia sáng xuống thế giới. Mây bay hoài mệt lử nên nhả mưa xuống mặt đất. Không khí đuổi nhau thổi gió vào người trần. Nước biển đùa nghịch nổi sóng quanh năm.
Người và muông thú hưởng ánh nắng, hứng nước mưa, hóng gió mỗi chiều và đùa cùng những con sóng.
Thế nhưng có gia đình mèo hoang kia chẳng bao giờ cho chú mèo nào ra sân cùng gió, cùng nắng. Khi mèo chủ được hỏi sao không cho người nhà ra hưởng thú thiên nhiên Trời ban, mèo chủ bảo: “Đừng áp đặt quan điểm các ông lên chúng tôi. Gia đình chúng tôi có quan điểm riêng về thiên nhiên. Chúng tôi không cần những điều các người nói”.
Khi những chú mèo con xanh xao yếu ớt được đưa ra khỏi hang tối tăm, chúng thều thào: “Hóa ra nắng, gió, mưa và sóng của thế giới ngoài này có tốn kém gì đâu. Sao lại bảo rằng mình có quan điểm khác rồi không cho chúng tôi vui hưởng?”
Nghe thế, chú chim sâu bên cạnh giải thích: “Phải giữ bóng tối trong nhà mới nuôi được côn trùng và người ta không thấy những điều mình làm chứ!”
Ngụ ngôn 73
- Con giun bị móc vào lưỡi câu nhử cá. Cá ăn giun. Cả hai đều chết. Chết mà cả hai vẫn cười vui cho rằng mình tự nguyện chết đấy thôi. Ấy là vì chúng được dạy rằng không nên có ý kiến.
- Con cá bị quăng vào chảo dầu, vẫn la to: “Hoan hô đầu bếp”. Ấy là vì giáo dục dạy rằng không được suy nghĩ khác.
- Ngọn lửa thiêu con cá, nghĩ rằng mình đã sống yêu thương. Lửa được dạy rằng yêu là cứ làm theo lời ai có quyền !
Gioan Lê Quang Vinh, VRNs