Tháng 1 năm 1974, Thánh Bộ Đức Tin của Tòa Thánh đã công bố một văn kiện không những cảnh giác các tín hữu mà còn mở lời kêu gọi đến mọi người không phân biệt tín ngưỡng trên toàn cầu về việc chống lại tội ác phá thai. Văn kiện nêu rõ:
“Không bao giờ được dùng sự phá thai như một phương tiện để điều hòa kế hoạch sinh sản. Phạm đến các giá trị luân lý luôn luôn là một mối hại lớn hơn bất cứ một sự phi lý nào về mặt kinh tế hay dân số đối với lợi ích chung của nhân loại...”
Nói chung, lập trường của Giáo Hội Công Giáo về việc phá thai vẫn hết sức dứt khoát và ghiêm ngặt. Phá thai chính là mang trọng tội sát sinh, là tiếm quyền quyết định số phận một con người, vốn là quyền của riêng Thiên Chúa, Đấng hiếu sinh và hay thương xót.
Vậy, để các đôi vợ chồng vừa lãnh nhận Bí Tích Hôn Phối hiểu rõ vấn đề, các Giáo Lý Viên cần trình bày kỹ lưỡng các điểm sau đây:
* Con cái là thành quả của tình yêu vợ chồng và được Thiên Chúa chúc phúc. Giáo Hội không chủ trương cha mẹ sinh sản con cái một cách vô tội vạ, thiếu trách nhiệm.
* Cha mẹ cần phải có suy nghĩ, quyết định khôn ngoan trong việc điều hòa sinh sản ( sinh sản có trách nhiệm ) phù hợp với hoàn cảnh kinh tế, xã hội của gia đình mình để xác định số con cái có thể nuôi nấng, giáo dục chu đáo.* Giáo Hội cho phép sử dụng phương pháp Tiết Dục Định Kỳ, còn gọi là Ngừa Thai Tự Nhiên ( kiêng cữ trong thời kỳ người phụ nữ có khả năng thụ thai theo tiến trình tự nhiên mà Thiên Chúa đã sắp đặt ). Đó là các phương pháp như: Ogino-Knauss, Đo Nhiệt Độ, Billings.
* Ngoài ra, Giáo Hội dứt khoát không cho phép sử dụng các phương pháp ngừa thai nhân tạo ( dùng thuốc, dụng cụ ngừa thai cho người nam hoặc cho người nữ ) vì nó đi ngược lại tiến trình tự nhiên, làm tổn hại đến sức khỏe và hạnh phúc vợ chồng.
* Giáo Hội tuyệt đối cấm phá thai, vì phá thai là giết người, giết trẻ em vô tội còn trong lòng mẹ. Cha mẹ và những người cộng tác hoặc khuyến khích trong việc phá thai, đều phạm tội trọng và bị mắc vạ tuyệt thông.
CÂU TRUYỆN MINH HỌA: CƯU MANG VÀ SINH THÀNH
Tôi xin tự thú là tôi đã có lần suýt nữa giết đi một mạng người mà Thiên Chúa đã ban cho tôi. Mỗi lần tôi mang thai thì thai nhi hàng hạ tôi rất khổ sở: ăn uống không được, ngủ trằn trọc, con sinh ra rồi thì lại khóc suốt đêm, bệnh hoạn thất thường. Vì thế, khi đã có được 1 trai và 1 gái, tôi quyết định không sinh nữa. Thế nhưng, tôi lại có thai cháu thứ ba. Thai nhi này hành hạ tôi còn nhiều hơn các cháu trước. Tôi đành phải quyết định phá thai. Tôi không dám làm công khai vì sợ cha mẹ tôi. Tôi đã âm thầm tìm cách trục thai nhi, nhưng tôi lại không thành công !
Dạo ấy, dù tôi không phải là thành phần ngoan đạo trong Giáo Hội, nhưng tôi cũng hay chạy đến cùng Chúa và Mẹ Ma-ri-a. Có lẽ vì vậy mà Chúa và Mẹ Ma-ri-a đã cứu giúp tôi thoát khỏi trọng tội sát nhân khi giết chính đứa con máu mủ của mình. Cuối cùng, tôi đã sinh ra một đứa con mà tôi hết sức hãnh diện, bởi nó rất ngoan, rất chăm chỉ, lại biết tánh cha mẹ, với đặc biệt nó rất quấn quít yêu thương tôi. Tôi thật lòng hối lỗi và tạ ơn Chúa cùng Mẹ Ma-ri-a. Thế nhưng, dẫu sao, tôi vẫn hay ray rứt với lương tâm mỗi khi nghĩ đến nó...
Được ơn soi sáng, tôi xin viết ra đây những giòng chữ này để cảm tạ Chúa và Mẹ Ma-ri-a đã ban ơn lành cho tôi, cho chồng con của tôi. Sau nữa, tôi muốn xin những phụ nữ như tôi, hãy tránh vấp phạm những điều tôi đã vấp phạm, hay xa hơn nữa, tới cảnh giết chết bào thai con mình. Xin các chị hãy luôn nhìn lên Chúa và Mẹ Ma-ri-a để tâm hồn được tràn ngập trong ánh sáng dẫn lối và ơn lành của các Ngài.
Mùa Giáng Sinh đến, chúng ta mừng Thiên Chúa đã ban cho chúng ta Đức Giê-su, trong sự hiệp thông cộng tác của Mẹ Ma-ri-a, hầu cứu chuộc chúng ta. Chúng ta hãy nguyện xin Chúa Giê-su Hài Đồng và Mẹ Ma-ri-a nhân lành hãy ban ơn cho chúng ta sống theo cuộc đời các Ngài để chúng ta biết yêu thương, nhất là yêu thương con cái của mình ngay khi chúng mới còn là phôi thai !
Mùa Giáng Sinh, chúng ta thường nhắc đến sự sinh ra trong nghèo khó của Chúa Giê-su. Chúng ta ít nói đến Đức Mẹ với những đau đớn khốn khó của Ngài. Một sản phụ phải sinh đẻ tại một vùng nông thôn hẻo lánh, thiếu tất cả mọi phương tiện và nhu cầu tối thiểu. Một người đàn bà, trước khi sinh thì đau đớn biết chừng nào, và sau khi sinh thì mệt mỏi đến thế nào ? Thế nhưng, Đức Mẹ đã sinh Chúa Giê-su nơi chuồng súc vật, không một người phụ giúp, ngoại trừ thánh Giu-se, thật khác xa với những cảnh sinh nở chúng ta thường gặp hôm nay. Trên đất Mỹ thì khỏi phải nói, những người mang thai được ưu tiên săn sóc. Nhiều cơ quan xã hội của chính phủ, các tổ chức tôn giáo, hội đoàn sẵn sàng quan tâm đến các bà mẹ ngay từ khi mới mang thai cho đến cả khi sinh đẻ...
Vậy mà chúng ta cũng đã thấy có biết bao phụ nữ hôm nay đã khước từ trách nhiệm làm mẹ của họ, một trách nhiệm trọng đại nhất mà Thiên Chúa toàn năng đã giao phó cho người phụ nữ. Vậy mà, một khi họ đã tạo ra thai nhi trong lòng mình, họ lại không ngần ngại đi phá thai, giết chết chính con mình. Không chỉ những người thiếu lòng tin tôn giáo hay vô thần, ngay cả những người theo Chúa Giê-su cũng không ít kẻ vấp phải trọng tội này !
Đức Ma-ri-a cưu mang Chúa Giê-su, đã chịu cảnh hiểu lầm ngay đối với người bạn đời là thánh Giu-se khi ông chưa được Thiên Chúa soi sáng để nhận biết Ơn Cứ Độ Chúa đã ban cho nhân loại qua Mẹ. Với niềm tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa, Mẹ đã không ngần ngại chịu đựng mọi nỗi khổ tâm. Con đường của Chúa Giê-su sẽ đi là con đường khổ giá. Con đường Mẹ đi cũng là con đường khổ ải sầu đau. Do đó, khi nhắc đến thập giá Chúa Giê-su đã vác và chịu đóng đinh thì chúng ta phải hiểu rằng: sự kiện Mẹ mang lấy Chúa Giê-su trong chín tháng mười ngày, cùng những nỗi đau khổ mà Mẹ đã vượt qua cũng là một ơn trọng đại của Thiên Chúa ban cho chúng ta, đặc biệt là phái nữ !
Thiên Chúa đã ban cho chúng ta ánh sáng Đức Ki-tô và ánh sáng của Mẹ Ma-ri-a để soi rọi cho chúng ta bước đi vững vàng trên cuộc đời. Những người phụ nữ luôn sống trong Đức Ki-tô thì không thể nào chối từ tấm gương của Mẹ, mà trái lại, phải suy gẫm về cuộc đời yêu thương của Mẹ để từ đó theo chân Mẹ mà làm tròn bổn phận cao trọng của Thiên Chúa đã trao phó.
Phụ nữ chúng ta phải tin vào lòng nhân lành yêu thương vô bờ của Thiên Chúa và Mẹ Ma-ri-a, để từ đó, mỗi khi chúng ta được mang thai, thì dẫu có gặp phải nghịch cảnh thế nào đi nữa, chúng ta cũng biết chạy đến cùng Mẹ, xin Mẹ trợ giúp để chúng ta có thể làm tròn thiên chức làm mẹ...
Bài của một phụ nữ Việt Nam xin giấu tên, hiện sống tại Hoa Kỳ
CHỨNG TỪ CỦA THỜI ĐẠI: THẢM TRẠNG PHÁ THAI
Dưới đây là một ghi chép của một sinh viên Công Giáo yêu cầu được giấu tên, sau đợt thực tập tại một bệnh viện phụ sản lớn ở Sài-gòn năm 1995. Bản thân anh đã xin chuyển công tác sang phục vụ Khoa Nhi vì nỗi ám ảnh tinh thần cứ đeo đẳng mãi. Có thể coi đây là một chứng từ sống động đến rùng mình về thảm trạng nạo phá thai hiện nay ở Việt Nam và trên toàn thế giới !
“Điều Hòa Kinh Nguyệt” thực chất là phương pháp để phá thai sớm. Nó còn được ngụy trang dưới nhiều cách gọi có vẻ mang tính khoa học để đánh lừa những phụ nữ bình dân ít học, như: Hút Điều Hòa Kinh Nguyệt (menstrual regulation), Hút Tối Thiểu (minisuction), Hút Tạo Kinh Nguyệt (menstrual extraction).
Còn “nạo phá thai” là cách gọi nôm na của phương pháp đình chỉ thai nghén, chủ động qua đường âm đạo. Thủ thuật được tiến hành bằng cách nong cổ tử cung để gắp thai nhi và nhau thai ra khỏi bụng người mẹ, sau đó, nạo sạch các thành vách của buồng tử cung. Trên nguyên tắc của nhà nước hiện nay về việc kế hoạch hóa, chỉ được phép nạo phá thai khi thai còn nhỏ dưới 12 tuần tuổi. Thế nhưng, trong thực tế thì khác xa !
Rất hiếm khi vấn đề tai họa trước mắt và lâu dài của việc nạo phá thai được thẳng thắn trình bày cho giới phụ nữ. Họ không ngờ đó sẽ là nguy cơ băng huyết, vỡ tử cung, nhiễm khuẩn tử cung và gây tổn thương đường sinh dục. Về lâu về dài, người phụ nữ phá thai có thể bị triệt sản, không thể có thai nữa. Nếu có thai thì tử cung đã bị chai, cứng đơ ra và rất khó sanh. Sau khi sanh, sản phụ còn có thể bị băng huyết nặng.
Trong các tai hại nêu trên, nổi cộm lên nguy cơ bị băng huyết sau khi nạo thai hoặc băng huyết sau khi sanh, bởi nạo thai chính là nguyên nhân chủ yếu gây ra tình trạng này. Các biến chứng do băng huyết gây ra gồm có: phần đáy tử cung sẽ bị tăng cao thể tích lên dần, to bề ngang và mềm nhão, rất dễ bị tổn thương.
Nguy hiểm nhất là chảy máu. Có thể máu vừa chảy ra ngoài, vừa đọng lại trong buồng tử cung. Máu đỏ tươi lẫn với máu cục, hoặc nhiễu từng giọt, cứ mỗi cơn co lại thì lại tống máu cục ra ngoài. Sản phụ sẽ bị mất máu cấp tính, da và niêm mạc xanh hay trắng bệch, tay chân lạnh ngắt, thấy khát nước vật vã, vẻ mặt hoảng hốt, mạch tim đập nhanh, huyết áp tuột thấp bất thường. Nếu không phát hiện kịp thời, sản phụ sẽ bị trụy tim mạch, choáng nặng đưa đến tử vong, hoặc do lượng máu mất quá nhiều sẽ dẫn đến việc rối loạn đông máu.
Ngoài ra còn có hội chứng Shechan làm cho sản phụ bị gầy rạc đi, rụng tóc, mất sữa, mất kinh nguyệt do bị hoại tử ở tuyến yên. Người nạo thai còn có thể bị các chứng như: nhiễm trùng hậu sản; suy thận trầm trọng, viêm tắc tĩnh mạch; nhiễm khuẩn máu đưa tới 100 % tử vong vì ung thư tử cung; viêm phúc mạc toàn bộ xảy ra trong khoảng 3, 4 ngày sau khi nạo do bị nhiễm khuẩn bộ phận sinh dục, mắt trũng, môi khô, tim đập nhanh và loạn nhịp, thân nhiệt cao, nôn mửa, đau bụng dữ dội, bí trung tiện và đại tiện, âm đạo viêm to hết sức đau đớn, từ đó, vùng bị viêm sẽ tạo ra mủ chảy ngược vào ổ bụng, gây ra viêm phúc mạc, dễ bị thủng tử cung đột ngột làm bệnh nhân tử vong không thể cấp cứu được !
Trong thực tế, tại khoa sản, phòng khám nạo thai của một bệnh viện phụ sản lớn ở Sài-gòn, trung bình mỗi ngày có trên 30 người đến nạo phá thai. Số thai nhi bị nạo nhiều gấp 3 lần số được sinh ra. Có khi thai bị phá quá trễ, tình trạng giống như sinh non, đứa bé bị trục xuất ra ngoài, bật khóc to, bác sĩ lạnh lùng úp mặt em xuống một chiếc gối trong một phút để nó sẽ chết vì ngạt. Lại có những đứa bé như linh cảm sẽ bị giết, đã không chịu bị trục ra ngoài bụng mẹ, bác sĩ đã điềm nhiên dùng kìm, kéo và dao đưa thẳng vào tử cung để cắt vụn các chi của em bé, rồi gắp ra từng phần !
Đa số những người đến nạo phá thai đều tỏ ra dửng dưng, cho đây là một phong trào tốt cần phải làm để kế hoạch hóa dân số. Hơn nữa, họ còn được thưởng kha khá dưới hình thức bồi dưỡng. Có thể nói lương tâm của họ như thể bị chai đá. Có người đã nạo đến 5, 6 lần ! Đặc biệt, phải kể đến tình trạng phá thai của các cô gái vị thành niên. Chỉ riêng tại Việt-nam đã có gần 30.000 ca phá thai mỗi năm của riêng độ tuổi từ 13 đến 17.
Bản thân tôi đã tìm cách khéo léo và kín đáo để phỏng vấn 3 người vào nạo thai, một người mang thai đã 3 tháng, hai người kia có thai 2 tháng. Tôi hỏi: “Tại sao chị lại đi phá thai ?” Chị thứ nhất trả lời: “Vì tôi sợ lại sẽ sinh ra con gái !” Chị thứ hai biện bạch: “Gia đình tôi nghèo quá, sợ không nuôi nổi nó !” Còn chị thứ ba thì thản nhiên bảo: “Vì tôi thích nạo, quen rồi !”
Theo Chuyen San Giáo Lý Haleluyah
TIẾNG KÊU CỨU CỦA THAI NHI
THƠ SONG NGỮ VIỆT-ANH
Con muốn tỏ cho mẹ cha được biết
Con đã là người với tim óc, tứ chi
Mẹ cha đừng nghĩ, con chẳng biết gì
Chỉ có nói là con chưa biết nói!
Hãy sinh con ra! Nghe theo tiếng gọi
Của chính con - Của nhân loại lương tri
Cho con thành người – Con mong mỏi quá đi!
Nhẫn tâm giết - Tội sát nhân gớm ghiếc!
Con, kết tinh của tình yêu tha thiết
Của mẹ cha - Của linh khí, anh hoa
Của yêu thương - Của tình ái chan hoà
Của son sắt - Của tơ duyên vĩnh cửu!
Sao giờ đây mẹ cha lại dè bỉu
chính đứa con, giọt máu của mẹ cha?
Chính đứa con đã kết nụ đơm hoa
từ ân ái - từ tình yêu trân quí?
Cho con ra đời – Dù không hoan hỉ
Bỏ con nơi bố thí, viện tế bần
Dù cùng cực, sống khốn khổ bần dân
Con muốn sống muôn ngàn lần hơn chết!
Những lời này thật vô cùng tha thiết
Là những lời òa vỡ tự trái tim
Xin ngưng tay! Hãy bớt giận! Con xin
Ðể con sống dù không nhìn con nữa!
Con lạy mẹ cha trăm ngàn lạy nữa
Hãy để con – Cho con được sinh ra!
Ngày chào đời bằng tiếng khóc oa oa
Chính là ngày con vô cùng sung sướng!
Xin hãy gắng – Hãy thương con, rộng lượng
Mẹ cha không... tủi hổ bởi con đâu
Con nằm đây, hai tay chắp, khấn cầu
Xin Thượng Ðế cho mẹ cha can đảm!
Cha thương con! Chớ giết con, mẹ nhá!
Little Saigon, CA ngày Nhi Ðồng Quốc Tế
Nhà Văn Xuân Vũ TRẦN ÐÌNH NGỌC
THE S.O.S. FROM AN EMBRYO
I’d like to show you, Mom and Dad!
That I’m a human being with brain, heart and limbs.
Don’t think that I know nothing,
I just can’t speak!
Give me my birth due to my demand
And due to the conscience of humanity.
Let me be a human!
that’s what I hope for long time.
If you kill me you commit a brutal assassination!
Since I am the crystal of endless Love,
beauty and generosity,
Between both of you, Mom and Dad!
That you promised to love me when I’m in this world.
Why are you hating me who is your very blood
and your rare Love?
Let me be a human being though I’m not welcomed by you
Drop me in an orphanage and I will survive by the charity of some organizations or individuals.
I would have a miserable life but it pleases me simply because
I don’t want to die.
On the contrary I want so badly to live my life!
These words are very seriously and earnestly spoken
that come from my very lovely heart,
Don’t get angry, I beg you!
Don’t be embarrassed, either!
Let me survive eventhough you don’t want to see me!
I bow you a hundred thousand times more for not killing me!
The day I salute this beautiful world is the day full of happiness.
Try to survive me! I’m praying the Creator for your courage,
I promise not to bring you humiliation, no matter what!
Love me, Dad!
Don’t kill me, have pity on me, Mom!
Please, please, please!
Little Saigon, CA the World Children’s Day 1999
Xuan Vu TRAN DINH NGOC