Ngụ ngôn 45
Email nói với lá thư đi đường bưu điện: “Này ông, sao cổ lổ sỉ quá vậy. Vừa tốn giấy, tốn mực, lại tốn phong bì, tốn tem, còn phải bỏ xuống nhặt lên cứ y như thời tiền sử. Xem tôi đây, chả giấy mực cũng không cần tem, click một phát là bay ngàn dặm”.
Lá thư thong thả trả lời: “Thưa chị, tôi đây tuy già nua chậm chạp, nhưng tôi có ba điều mà chị không dễ gì có được: nét chữ người viết, niềm vui người nhận sau khi đợi chờ, và tạo việc làm cho anh đưa thư nghèo ấy”.
Hai bên đang trao đổi qua lại, bỗng cúp điện. Email biến mất. Lá thư nhỏ vui vẻ lên đường.
Ngụ ngôn 46
Lễ hội tưng bừng. Sắc màu lấp lánh. Hoa và bong bóng chen nhau. Người người nô nức. Hỏi nhau: “Lễ gì đây nhỉ?” “Ai biết lễ gì, thấy vui thì chen chân vào”. Lại hỏi nhau: “Chắc tốn kém lắm” “Ối dào, có tốn mà đâu có kém, vả lại người này có tốn thì người kia mới được gấp bốn”.
Chiều xuống, hoa tàn cờ rủ. Thiên hạ mệt mỏi ra về mới chợt thấy hàng chữ: “Mừng cụ A trăm tuổi”. Lại có tiếng hỏi: “Cụ A là cụ nào nhỉ?” “Mệt. Vậy mà cũng hỏi. Cụ A là anh cụ B”.
Ở góc công viên, cụ A lặng lẽ bóc chiếc bánh cốm ai mới làm rơi bên vệ đường.
Ngụ ngôn 47
Con chim chào mào nói với bà hàng xóm: “Em chẳng biết sao cô én kia lại vui vẻ được, chứ chồng cô ả mang tiếng lắm, cứ quỵ luỵ hết người này đến người khác. Đàn ông mà như thế thì “đúng yếu đuối”. Phải có lập trường, phải đứng về phía lẽ phải thì mới làm dấu hiệu báo mùa xuân”.
Mấy hôm sau, bà hàng xóm sang nói với chị chào mào: “Chồng chị cũng lạ. Nam nhi gì mà yếu đuối, quỵ luỵ thiên hạ thế. Phải bảo vệ lẽ phải chứ”. Chào mào ngắt lời: “Ấy ấy, chồng em khôn ngoan, chỉ muốn đối thoại để tránh phiền toái thôi mà.”
Ngụ ngôn 48
Khách du lịch phàn nàn: “Lạ quá, đến Sàigòn thì ăn hủ tíu Mỹ Tho, xuống Mỹ Tho phải ăn hủ tíu Nam Vang. Ra Hà nội thì có bún bò Huế. Vào Đà nẵng lại thấy cầy tơ Nam Định. Chạy ra Nam định lại gặp quán mì Quảng. Vậy là sao?”
Cô hướng dẫn viên du lịch nhanh trí trả lời: “Đó là giao lưu văn hoá ẩm thực. Nhưng cũng còn biểu hiện văn hoá con người thời đại”.
Khách tròn mắt. Cô nói tiếp: “Bằng cấp chẳng hạn, ở Việt nam cứ khai tuốt bên Mỹ bên Nga đố ai biết là bằng gì. Ra đồng cỏ thấy hai người dùng ngôn ngữ của người xén lông, chẳng biết ai là người chăn chiên. Học lớp ba mà đăng đàn nói như tiến sĩ, vân vân và vân vân!”
Gioan Lê Quang Vinh
www.giaoducconggiao.net