Ngụ ngôn 42
Các loài chim chóc trong khu rừng bỗng dưng nhốn nháo vì rừng ô nhiễm và bao nhiêu những nguy cơ đe doạ sinh thái đến từ tứ phương. Họp bàn mãi không xong, các loài chim quyết định mở đại hội trên đỉnh non cao để bàn kế hoạch bảo vệ môi trường.
Ngọn núi thì quá cao mà tiện nghi thì không có đủ, vả lại tất cả các loài chim mà có mặt hết thì sẽ khó cho ban tổ chức. Do đó có ý kiến đề nghị là đại hội lần này nên giới hạn các loài chim tham dự.
Nhưng tiêu chí nào để phân loại? Khó quá. Không lẽ chọn theo ngoại hình. Cũng không thể chọn theo dân số. Và càng không thể chọn theo kiểu ngẫu nhiên.
Cuối cùng, một vị trong ban tổ chức vuốt lông đuôi cười khà khà: “Thế thì ta quyết định không cho loài vẹt tham dự là được rồi”.
Các loài chim vốn có cảm tình với các chú vẹt dễ mến, đồng loạt hỏi tại sao, thì ban tổ chức trả lời: “Vì loài vẹt biết nói tiếng người và luôn nói khi cần, nên không thể tham dự đại hội được!”
Ngụ ngôn 43
Triều đình mở khoa thi năm ấy nhằm tuyền chọn người tài đức làm quan coi sóc tình hình xã hội. Khoa thi mở ra, lớp lớp người tài ứng thí và số trúng tuyển khá đông. Chẳng biết chọn ai trong số các hiền nhân, nên một vị quan nghĩ ra cách là chọn theo tướng mạo.
Các pháp sư lừng danh được mời đến. Các vị hiền tài được tuyển theo tướng mạo cũng còn nhiều, mà triều đình thì chỉ chọn một.
Trong tình huống khó khăn ấy, quan thái giám bước ra và nói: “Thần có cách chọn người phù hợp”. Nói xong, ông nhắm mắt đến nắm cổ từng vị hiền tài mà lắc lên lắc xuống. Mấy canh giờ sau, ông hoan hỉ báo tin là đã chọn được người xứng đáng.
Được hỏi vì sao vị ấy xứng đáng làm quan coi sóc xã hội, quan thái giám trả lời: “À, vì anh này cổ cao và mềm, chuyện gật đầu dễ như ăn nước mắm”.
Cả triều đình vỗ tay tán thành.
Ngụ ngôn 44
Sợi thun được đặt bên sợi thép. Thun bảo: “Tôi đây vốn mềm dẻo nên dể sử dụng. Ông cứng như… thép thế kia chỉ làm móc treo ba đồ lặt vặt”. Thép cười không nói.
Hôm sau thun lại bảo: “Tôi đây ai muốn kéo muốn co tôi đều đáp ứng. Còn ông mà bị kéo là chỉ gãy”. Thép cười không nói.
Bỗng trẻ con rước đèn đi ngang. Một chiếc đèn bị cháy, chúng sợ quá quăng ngay chỗ anh thun và anh thép. Anh thun co rúm lại thành đám bùi nhùi. Anh thép vẫn hiên ngang, nhưng thấy thương anh thun đang đối thoại với lửa. Lần này thép không cười không nói.
Gioan Lê Quang Vinh
Mời thăm www.giaoducconggiao.net