Ngụ ngôn 33
Đường trải nhựa bóng loáng. Xe chạy bon bon. Người đi nô nức. Đường nhựa chạy mãi gặp con đường đất gồ ghề. Đường nhựa bảo: “Cậu xem tớ mô đen và lộng lẫy chưa? Ai như cậu ngàn năm lởm chởm?”
Đường đất không nói gì, chỉ mỉm cười tung bụi mịt mù. Bỗng mưa lớn, mưa như hồng thủy. Đường nhựa càng khoái chí cười ngất trong mưa vì nó trông bóng và sạch hơn nhiều. Đường đất nhìn nó mà thèm. Hèn gì xe lớn xe nhỏ chạy tới chạy lui tán tỉnh nhựa ta.
Nước ngập tràn đường nhựa và dâng nhanh như lũ. Xe chết máy. Người người dắt xe. Người ta cố chen nhau lên đường đất, vì đường đất gần con lạch nên chỉ trơn ướt chứ không ngập bì bõm.
Nước rút. Đường nhựa trông dơ bẩn và gớm ghiếc với đủ thứ đất và rác rưởi. Nhưng kinh hồn hơn là giữa đường có một lỗ đen bí hiểm, to và sâu như miệng núi lửa. Đường nhựa khóc nói với đường đất: “Cậu ơi, hóa ra tớ chỉ có cái vỏ là bóng đẹp thôi. Ruột thì đã bị rút hết từ lâu”.
Ngụ ngôn 34
Voi đi bán ngà giả bằng nhựa, nói: “Ngà này gia truyền ngàn năm”. Cọp đi bán da giả bằng cao su, nói: “Da này đã phơi khô từ thời Thi Sách”. Cừu đi bán len giả làm bằng nylon. Cừu bảo: “Len này được xén từ Palestine”. Vậy mà thiên hạ chen chúc mua. Bắt chước các con thú đó, chim ưng cũng đi bán tiếng ca giọng hát, nó giả tiếng chim gáy buổi sáng, nghe quá tức cười nên ai cũng chê và đuổi nó đi.
Chim ưng hỏi các con thú kia: “Sao các bác bán đồ giả người ta mua, còn tôi bán giọng ca giả chẳng ai thích vậy?” Voi bảo: “Chú mày nhìn đi, ngà, da hay len cũng giống bằng cấp giả, người ta mua bán được vì đem về chưng hay cất đi, nên khó phát hiện thật giả, chứ giọng ca cũng như kiến thức, mở miệng ra là thiên hạ biết ngay thuộc đỉnh cao nào!”
Ngụ ngôn 35
Hội thi nói thật được tổ chức mỗi năm một lần giữa các môn phái trên núi Vị yết nam sơn. Trong giang hồ thường người ta chỉ thi nói dối vì ai ai cũng nói thật, nói dối đối với họ là khó vô cùng. Còn các môn phái ở Vị yết nam sơn này vốn quen gian dối nên thi nói thật đâu có dễ đậu. Các môn phái tỉ thí, ráng nói thật nhưng cuối cùng ai cũng lòi cái đuôi giả dối, nên rớt tuốt.
Cuối cùng một đại chưởng môn của môn phái nọ bước lên. Ông thi xong được vỗ tay rào rào. Giải thưởng nói thật của Vị yết sơn năm ấy được trao cho ông ta. Ông nói gì mà chiếm giải dễ dàng vậy. Câu trả lời là ông im lặng chẳng nói gì cả.
Lời bình: Hóa ra ở Vị yết nam sơn này, người ta dạy nhau rằng hễ ngậm miệng thì thôi, chứ đã mở miệng là cứ… phét.
Gioan Lê Quang Vinh