Ngụ ngôn 24
Mùa đông, những con dế mèn đào hang trên bờ ruộng để tránh nước lũ. Có một chú dế đề nghị: “Hay là mình đến chỗ vắng vẻ đào hang, chứ trên bờ ruộng thế này tôi thấy không ổn, bởi vì bọn trẻ như thằng Nhớn thằng Bé trong truyện của Tô Hoài đi đào dế mà thấy chúng ta hẳn sẽ thích và tóm chúng ta như chơi”.
Nói thì nói vậy nhưng cuối cùng bọn dế cũng quyết định ở ngay trên bờ ruộng vì đó là đỉnh cao nhất rồi, nước dễ gì tìm đâu ra chỗ nào cao hơn để tránh những cơn lũ mùa đông. Vả lại, có một lý do sâu xa hơn mà chúng không nói ra. Chúng thích bị bọn trẻ bắt đem về vì sẽ được đi đá dế, sẽ có cỏ non mà xơi, khỏi lo vất vả bươn chải.
Nhưng thật không may cho bọn dế lười ham ăn kia. Mùa đông ấy những nông dân ra canh ruộng ban đêm, chọn ngay đỉnh cao nhất để nghỉ lại. Họ dùng củi khô và rơm rạ đốt lửa sưởi ấm.
Khói mịt mù khắp nơi. Những chú dế sặc sụa chui ra khỏi hang và tự động thiêu thân trong lửa đỏ.
Mùi dế nướng lan xa. Còn những hang dế ở “đỉnh vừa”, nước chưa ngập thì các chú dế khiêm tốn hơn vẫn vui vẻ xơi cỏ, dù cỏ hơi úa.
Ngụ ngôn 25
Cậu bé ôm cặp chạy ùa vào nhà, ướt như chuột lột. Tóc ướt nước chảy xoà xuống mặt, áo quần ướt như trong chậu giặt đồ, cặp trên tay cậu ướt như mới vớt dưới nước lên. Mẹ hốt hoảng thay đồ cho cậu, xoa dầu cù là, rồi nhét cậu vô chăn ấm.
Ông bố có vẻ bực bội lắm vì nghĩ cậu bé quên đem áo mưa. Nhưng khi mở cặp cậu bé ra, ông càng giận hơn vì áo mưa được cậu gấp cẩn thận để trong cặp. Ông quát: “Sao con không chịu mặc áo mưa?” Cậu bé nói: “Dạ con sợ áo mưa bị ướt”.
Ông bố kinh ngạc quát to hơn: “Áo mưa để mặc cho con khỏi ướt, con lại sợ ướt áo mưa mà để mình ướt hết là sao chứ hả”.
Cậu bé vừa khóc vừa đáp: “Dạ bố ơi, chứ bố là người có trách nhiệm mà lại để cho người dưới mình phải khổ, chỉ có bố con ta là đầy đủ. Tụi bạn con nói bố là áo mưa nhưng bố khô, còn người cần khô thì ướt hết cả”.
Ngụ ngôn 26
26a. Bánh mì nói với patê và bơ: “Nhà ngươi chẳng được tích sự gì, chỉ làm thứ cho ta nuốt vào bụng”. Patê và bơ sẽ nói gì?
26b. Con muỗi chích vào tay người xong liền bảo: “Ông thật ác, cứ để da dày thế làm kim ta muốn gãy”. Ai ác?
26c. Con quạ nhặt được trứng, mang về ấp, nở ra con bồ câu trắng đẹp dịu dàng. Quạ bảo: “Nhờ ta mà con đẹp thế này”. Bồ câu vỗ cánh cười như nắc nẻ.
Gioan Lê Quang Vinh