Năm ngày Chúa nhật liên tiếp
của năm B, từ CN 17 đến CN 21, ta đã được và sẽ được nghe nói về đề tài ‘bánh’.
Nhiều bánh quá đến độ chán chê. Mà đúng là no nê chán chê thật, nếu đó là bánh,
của ăn phần xác. No nê sẽ chán chê. Nhưng cũng có một thứ bánh no nê mà không
chê chán. Đề tài hôm nay là phân biệt hai thứ bánh.
Nhưng trước hết ta hãy rảo
qua bối cảnh của đoạn Tin Mừng được trích hôm nay. Số là cách đây hai tuần, ta
nghe đọc: “Chúa thấy đám đông thì động lòng thương”, và động lòng
thương, thì Chúa liền dạy dỗ họ nhiều điều. Rồi đợi đến chiều tối, cũng động
lòng thương đám đông đó, Chúa hoá bánh ra nhiều nuôi sống họ. Họ thấy vậy mừng
quá, muốn kông kênh ông có phép biến hoá bánh ít ra bánh đa này lên làm vua, để
khỏi lo khi làm ăn thua lỗ không cơm đổ vào miệng, thì đã có ông này hoá bánh
ít ra nhiều dùm cho. Chúa biết vậy, nên trốn đi. Nhưng nào trốn được, họ cuối
cùng cũng lần ra chỗ nấp của Ngài, mà không cần treo giải 30 triệu đôla như ai
đó chỉ chỗ núp của Saddam Hussein đã được. Ông hoá bánh ra nhiều ấy trốn bên
kia biển Hồ chứ đâu ! Khi gặp lại, dân lại còn xã giao chào hỏi : “Thầy
đến đây bao lâu rồi vậy”. Đức Giê-su đáp : "Thật, tôi bảo thật các ông, các ông đi tìm tôi không phải vì các
ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê. Các ông hãy ra công
làm việc không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn
đem lại phúc trường sinh.” (Ga 6,26). Và sau đó là một cuộc đối thoại về
của ăn làm ta sống mãi.
Vậy là có “của ăn mau hư
nát” và có “lương thực trường sinh”.
1. CỦA ĂN
HƯ NÁT
Của ăn mau hư nát, ai cũng
rõ, chính là thức ăn bỏ miệng. Dẫu cho hư nát nhưng nó làm cho ta sống, thiếu
nó là chết… đói. Thức ăn này bỏ qua đêm, nhất là mùa hè oi bức, sẽ dễ hư thiu.
Ngay bánh manna bởi trời xưa dân Do Thái ăn trong 40 năm sa mạc, mà ai lấy
nhiều quá, ăn không hết, để qua hôm sau là liền có sâu bọ giòi. Hư thối ngay.
Huống gì là bánh không phải bởi trời, như thức ăn mua ở chợ (Nam Thiên) đây.
Cũng có luật trừ là khi đi trong Sa mạc, ngày thứ sáu được lấy 2 phần, vì ngày
thứ bảy ngày hưu, nên manna cũng hưu, nghỉ rơi, ngừng rớt.
Nhưng câu nói của Chúa Giêsu
về hai thứ thức ăn: “Hãy ra công làm việc không phải vì lương thực
mau hư nát, nhưng để có lương thực
thường tồn đem lại phúc trường sinh”, thì thức ăn hư nát không chỉ
là của ăn nhai được, mà là “những gì
làm cho người ta ra hư nát”, tức là : của cải vật chất, tiền tài, danh
vọng, mà ai cũng thèm ăn : ăn tiền. Ăn tiền dễ hư người, dễ nát thây. Mấy vụ xử bắn 12 phát hư nát thây dành cho
các ông Tăng kim Phụng, Phạm nhật Hồng là một ví dụ. Năm Cam cũng vậy. Vậy hãy
ra công làm việc không phải vì của ăn hư nát. Mà vì loại của ăn thứ hai: lương
thực thường tồn.
2. CỦA ĂN
THƯỜNG TỒN
Đức Giêsu hé cho thấy của ăn
này vượt xa manna xưa, tuy nó cũng rơi từ trời xuống đó. Người Do thái khoe : “Tổ tiên chúng tôi đã ăn man-na trong sa
mạc, như có lời chép: ‘Người đã cho họ ăn bánh bởi trời.’" Đức Giê-su
đáp: "Thật, tôi bảo thật các ông,
không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi
cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ
trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian." Họ liền nói: "Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn
mãi thứ bánh ấy." Đức Giê-su bảo họ: "Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói;
ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ”!
Vậy chẳng phải tìm đâu xa:
bánh bởi trời đích thực, chính là Đấng bởi trời ngự xuống. Chính là Đức Giêsu
Kitô.
Khi hoàng đế Napoléôn nước
Pháp, người chinh phục gần như cả Âu Châu, sau bị đày sang đảo Sainte Hélène,
người viết tiểu sử cùng đi theo. Một hôm, thấy gần đến ngày ‘gần đất xa trời’
của ông trời con một thời là Nã Phá Luân, người viết tiểu sử liền hỏi: “Ngài vui lòng cho biết: trong suốt cuộc đời
của ngài, ngày nào là ngày hạnh phúc nhất?” Napoléôn suy nghĩ hồi lâu, rồi
nói: “Tôi nhớ nhất ngày hạnh phúc trong
đời của tôi là ngày, lâu lắm rồi, khi tôi còn bé: đó là ngày tôi được rước lễ
lần đầu.”
Ngày hạnh phúc nhất của Nã
Phá Luân đại đế không phải là ngày ngài lên ngai vàng, không phải là ngày chiến
thắng vẻ vang khắp trời Âu và vùng Châu Phi phía Bắc. Cũng chẳng phải ngày cưới
Josephine xinh đẹp hoặc ngày lấy Marie Louise đáng yêu. Mà là ngày rước lễ thứ
nhất.
Nhưng chúng ta không phải
chỉ là rước Chúa lần thứ nhất, mà lần thứ ngàn, thứ muôn, thứ vạn. Tuổi càng
cao, Chúa càng vào nhiều lúc. Cả ngàn, chục ngàn lần rước Chúa, ta có xem đó là
lương thực thường tồn, là ngày hạnh phúc nhất nhì cuộc sống hay không ? Chắc là
chưa. Tôi cũng thế. Ngày nào cũng rước. Có ngày hai ba bốn bận. Nhưng không
thấy si-nhê gì.
Tại sao ? Có 2 lí do : vì
chúng ta ‘chưa đưa Chúa vào bánh’, và
vì chúng ta ‘rước Chúa chứ chưa phải rước
tấm bánh bẻ ra’.
a) Chúng ta chưa đưa Chúa vào bánh. Chúa không có trong bánh.
Nietzsche là triết gia, tổ của vô thần. Ông đã từng nói ‘Thiên Chúa đã chết
rồi’. Ông lý luận : Thiên Chúa phải chết, con người mới làm Chúa được. Tại
Braxin, có người đệ tử của Nietzsche làm một tấm bảng to, trên đó ghi rõ : “Thiên
Chúa đã chết”. Ký tên “Nietzsche”. Ít ngày sau, cũng trên tấm bảng
đó, hiện lên dòng chữ: “Nietzsch đã chết”. Ký tên, “Thiên Chúa”.
Không thể để Thiên Chúa ra
khỏi cuộc sống. Ta thường rước lễ như là ăn bánh chứ không phải rước Chúa, dẫu
cho khi LM xướng “Mình Thánh Chúa Kitô,
ta ‘Amen’, tức ‘tôi tin’ rõ ràng. Nhưng ta sau lễ, làm như không
có Chúa trong ngày. Chúa chết ngay khi mình nhai bánh.
b) Rước Chúa, nhưng chưa phải là lĩnh tấm bánh bẻ ra. Ta rước Chúa cho
lòng ta hạnh phúc, ta chịu lễ cho phần rỗi của ‘riêng’ ta. Đó chưa phải là ‘Thánh Thể, tấm bánh bẻ ra’. Bẻ
ra là chia sẻ. Chứ không phải bẻ ra cho nhỏ để dễ nuốt trôi. Nếu ta rước lễ
ngàn vạn lần mà không một lần nào ta chia cơm sẻ bánh cho người đói ăn, là ta
chưa rước ‘tấm bánh bẻ ra’. Hãy thử mà xem, khi ta chia sẻ, ta sẽ có
hạnh phúc, và như thế ta có thể nói như Napoleon nói: ‘ngày hạnh phúc là ngày rước Chúa, tấm bánh
bẻ ra’.
3. HAI CỦA ĂN THÀNH MỘT
Và như thế ta có thể kết hợp
hai thứ bánh. Biến bánh hay hư nát thành của ăn thường tồn. Đưa của ăn cho
người túng thiếu, kèm theo tình yêu là phẩm tính của Thiên Chúa, là ta có được
của ăn thường tồn mang lại hạnh phúc trường sinh.
Trong trận nội chiến ở Tây
Ban Nha, một người lính bị thương nặng được đưa về bệnh viện dã chiến.
Chàng có hy vọng là sẽ bình phục nhưng
chàng lại không chịu ăn. Các y tá, các nữ tu đã tìm mọi cách thuyết phục, nhưng
chàng từ chối mọi thức ăn đem tới. Một người bạn thân của chàng, biết chàng nhớ
nhà ; nên anh tình nguyện đi tìm nhà của
người bị thương để mời bố chàng tới. Đến nhà của người bạn, anh kể rõ hoàn
cảnh. Người cha của người bị thương chuẩn bị lên đường thì mẹ chàng gói cho con
bà một tấm bánh. Người bị thương vui mừng khi thấy cha chàng tới và nhất là khi
nghe cha chàng nói: “Này con, đây là tấm
bánh mẹ con đã nướng”. Người con tươi nét mặt nói: “Vâng, bánh mẹ con làm, cho con một miếng”. Từ đó chàng bắt đầu
trên đường bình phục. Chàng ăn bánh có tình của mẹ trong bánh. Bánh có tình
yêu, là bánh có Chúa ngự. Đâu có tình yêu thương ở đấy có Đức Chúa Trời.
Có hai thứ của ăn. Của ăn hư
nát và lương thưc thường tồn. Hãy dùng của ăn hư nát giúp người khác để nó biến
thành lương thực thường tồn mang lại niềm vui, hạnh phước và phúc trường sinh.
Amen.
Anphong Nguyễn Công Minh,
ofm