Suy niệm Tin
Mừng Chúa nhật XXV - B
(Mc 9, 30 –
37)
Sau khi biến hình, Chúa Giêsu cùng
với các môn đệ từ trên núi xuống tiến về Giêrusalem để sống Lễ Vượt Qua cái chết
và sự phục sinh của Người. Trước thảm kịch đau thương đang chờ đợi và iết trước
cái chết ở Giêrusalem, đối với các môn đệ, niềm tin cần phải được Chúa củng cổ,
Người loan báo cuộc thương khó lần thứ hai cho các ông, nhưng Người nhấn mạnh
hơn đến sự đánh bại thần chết vào sống lại vinh quang.
Nhưng các môn đệ nào đâu có hiều, dọc đường tới ở Capharnaum họ
vẫn tranh luận với nhau xem ai là người lớn nhất. Câu trả lời của Đấng Cứu Thế
từ đó đến nay vẫn làm chúng ta ngạc nhiên : "Ai
đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính
mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón
tiếp Đấng đã sai Thầy"
(Mc 9,37). Như thế kẻ lớn nhất sẽ là người phục vụ mọi người và Nước Thiên Chúa
dành cho những ai đón nhận các trẻ nhỏ.
Đoạn Tin Mừng này không phải hai
phần khác biệt : phần thứ nhất Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn, phần thứ hai
Chúa giáo huấn các môn đệ. Đây chỉ là một diễn từ chúng ta có thể gọi là : "Thập
giá của Chúa Giêsu và hậu quả của các môn đệ". Trở thành đầy tớ, đón tiếp trẻ
nhỏ nhân danh Chúa Giêsu là hai hành động mà Chúa Giêsu, nhẹ nhàng nhưng cương
quyết dạy các môn đệ phải "thi hành" cùng lúc. Thi hành để bắt chước Chúa Kitô,
theo Chúa đến chân Thập giá, và như Chúa, trở nên tôi tớ phục vụ mọi người, "Ai
muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người "(Mc
9, 35).
Từ ngày Con Thiên Chúa nhập thể bước
vào lịch sử loài người sau một chặng đường dài, từ cái nôi Belem để "cái nôi"
trên đồi Calvariô ở Giêrusalem, đỉnh cao là (cây Thập giá). Những tiêu chí để
đánh giá giá trị và nhân phẩm của con người hoàn toàn đảo lộn : phẩm giá của một
người không tùy thuộc vào vị trí người ấy đang có, hay chức vụ người ấy thi
hành... Sự vĩ đại của con người không lệ thuộc vào cái làm cho người ta quan
trọng, nhưng dựa trên sự phục vụ người ấy làm đối với Thiên Chúa và tha nhân để
tỏ bày vinh quang, sự tốt lành và tình yêu của Chúa.
Đón nhận là một phương tiện làm thi
hành việc phục vụ này. Thánh sử Marcô dùng động từ " đón nhận " vào những dịp
khác nhau với cách thức khác nhau, nhưng tất cả đều qui về một mối. Thánh sử nói
với chúng ta về thái độ đón nhận Lời Chúa (x. Mc 4,20), đón nhậ Nước Thiên Chúa
(x. Mc 10,15). Đón nhận có nghĩa là lắng nghe, sẵn sàng, đón nhận Đấng Vô Cùng
trở thành Hài Nhi, đón nhận các trẻ nhỏ còn trong nôi, phản ánh của trời cao.
Đem một em bé đặt
giữa các môn đệ, ôm nó, Chúa Giêsu dạy các ông một bài học. Đứa trẻ Chúa ôm lấy
là chính Người, vì Người là dấu chỉ Chúa Cha sai đến. Trẻ em là dấu chỉ lòng
trắc ẩn của Thiên Chúa và sự vâng phục đầy tình con thảo đối với Con Một Chúa đã
trở nên bé nhỏ vì yêu thương và chịu đóng đinh trong sự vâng phục giữa những kẻ
gian ác. Hài Nhi ấy đến từ Thiên Chúa ; những lời sau đây của Chúa Giêsu : ( "Ai
đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính
mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón
tiếp Đấng đã sai Thầy
"Mc 9,37) thật rõ ràng : đứa trẻ đặt giữa các ông là hình ảnh của
Chúa Kitô, đồng thời cũng là hình ảnh của người kitô hữu, hơn nữa là hình ảnh
của chính Thiên Chúa. Đón nhận trẻ nhỏ nhân danh Chúa Kitô là đón nhận mầu nhiệm
của Thiên Chúa.
Tin Mừng hôm nay là một bài giáo lý
nhấn mạnh đến nhân tính của Con Thiên Chúa: Chúa Giêsu là Con của loài người. Đó
là lý do tại sao cái chết và sự phục sinh của Chúa là những điều cụ thể, có
thật. Chúa không trách các môn đệ nhưng giải thích cho các ông về cách thức của
người đứng đầu: đón nhận trẻ nhỏ là đón nhận chính Chúa và Chúa Cha (x. Mc
9,37).
Các môn đệ phải khó khăn lắm mới
hiểu rằng bước theo Chúa Giêsu đồng nghĩa với việc từ bỏ mình vác thập giá mình
mà bước, nên họ sợ. Chúng ta cũng thế, chúng ta sợ hiểu, không phải chúng ta
không hiểu, nhưng vì chúng ta không muốn hiểu. Em bé được đặt giữa các môn đệ là
dấu chỉ nhiệm mầu tự hủy của một vì Thiên Chúa nộp mình cho con người. Nghĩa cử
đón nhận "trẻ nhỏ" chứng thực lòng mộ mến Đấng Vô Cùng đã trở nên Hài Nhi bé nhỏ
cho chúng ta và vì chúng ta.
Trong cuộc Thương Khó chúng ta thấy
có lòng thương xót. Không có tình yêu nào cao cả và lớn lao hơn là trở nên nhỏ
bé và trao dâng chính mình vì bạn hữu, bước lên thập giá và tự hào, như thánh
Tông Đồ Phaolô khao khát : "Ước chi tôi chẳng hãnh diện về điều gì ngoài thập
giá của Đức Giêsu Kitô Chúa chúng ta "(Gal 6,14). Nhưng khi nói đến thập
giá, nó không chỉ là hai miếng gỗ, nhưng là toàn thể loài người. Chúng ta là
thập giá của Chúa Giêsu, vì khi dang tay ra, con người được coi như là hình hài
của cây thập. Trong thực tế, đó là tất cả tình yêu mà Chúa Giêsu đã chấp nhận
khi đến với chúng ta, mang vào thân cho đủ mức để sinh ơn cứu độ đời đời cho
chúng ta.
Vì thế, việc theo Chúa luôn đòi con
người phải có sự hoán cải sâu xa, thay đổi lối sống và suy nghĩ, mở rộng con tim
để lắng nghe và biến đổi nội tâm. Nơi Thiên Chúa không có sự kiêu ngạo, chỉ có
yêu thương và ban sự sống. Con người tuy bé nhỏ, nhưng lại khao khát được coi là
cao cả, được chiếm chỗ nhất, trong khi Thiên Chúa không do dự hạ mình xuống, trở
nên người rốt cùng.
Lạy Mẹ Maria, chúng con tín thác
khẩn cầu Mẹ là Ðấng hoàn toàn sống hợp với Thiên Chúa, xin dạy chúng con trung
thành theo Chúa Giêsu trên con đường yêu thương và khiêm hạ.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Theo Chúa Phải Khiêm Nhường Phục Vụ
Suy niệm Tin Mừng
Chúa nhật XXV - B
(Mc 9, 30 – 37)
Sau khi thăm dò ý kiến
dân chúng về chính con người của mình, Chúa Giêsu quay sang hỏi các môn đệ, và
nhận được phản hồi từ Phêrô tuyên xưng : "Thầy là Đấng Kitô" (Mc 8, 29).
Chúa Giêsu bắt đầu mạc khải cho các ông biết Người là "Người Tôi Tớ đau khổ"
được Isaia loan báo cũng Đavít đã nói trong Thánh Vịnh 22 (21) . Người Tôi Tớ ấy
: "Sẽ phải chịu đau khổ nhiều…bị giết đi" (Mc 8, 31).
Các môn đệ kia không biết
các ông có hiểu hay có ý kiến gì không, vì không thấy ai nói gì? Còn Phêrô, vì
không chấp nhận mạc khải ấy nên đã bị khiển trách nặng nề : "Satan, hãy lui
đi" (Mc 8, 33). Nhưng với tình thầy trò, Chúa Giêsu tiếp tục dạy dỗ các ông
nhiều điều, dẫn các ông lên một ngọn núi cao và biến hình trước mặt các ông, để
củng cố niềm tin của các ông trước cuộc Khổ Nạn sắp tới.
Bài học về sự phục
vụ
Sau khi biến hình, thầy
trò xuống núi, trở lại với các môn đệ kia, Chúa Giêsu lại tiếp dục dạy dỗ các
ông lần thứ hai : "Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người.
Khi đã bị giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại". Marcô ghi rõ : "Nhưng
các ông không hiểu lời đó và sợ không dám hỏi Người" (Mc 9, 10), nghĩa là có
Phêrô, Giacôbê và Gioan vừa chứng kiến cảnh Thầy biến hình, vậy mà các ông vẫn
không hiểu, vì không hiểu nên các ông mới hỏi nhau : "Từ trong cõi chết sống
lại nghĩa là gì?" (Mc 9,10) Và cũng từ sự không hiểu biết này dẫn đến cuộc
cãi vã dọc đường (x. Mc 9, 34), tệ hơn nữa Giacôbê và Gioan đến xin Chúa Giêsu
cho được một ngồi bên tả, một ngồi bên hữu Thầy (x. Mc 10, 35). Câu trả lời của
Chúa Giêsu thật mạnh mẽ : "Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết
và làm đầy tớ mọi người" (Mc 9, 35); Và Người nói tiếp : "Cũng vậy, Con
Người đến không phải để được người ta hầu hạ, nhưng để hầu hạ và hiến mạng sống
cho nhiều người" (Mc 10, 45).
Bài học về sự khiêm
nhường
Khiêm nhường đón tiếp cả
trẻ nhỏ và trở nên người rốt hết phục vụ mọi người, là điều Chúa Giêsu muốn các
môn đệ của mình phải noi theo. Kiêu ngạo sẽ biến người ta trở thành kẻ tự phụ,
đề cao mình không đúng mức, hoặc khinh dể kẻ khác, tìm cách hạ người khác xuống
để mình được tôn lên. Người kiêu ngạo hay khoe khoang và có thái độ tự đắc, rất
ham thích địa vị và tiếng khen, muốn được phục vụ và không phục thiện. Ai không
đồng ý kiến, hay nói lời khinh chê, thì họ tỏ thái độ buồn giận bực tức và tìm
cách trả thù. Hậu quả là kẻ kiêu ngạo bị Thiên Chúa đối địch và người đời ghen
ghét.
Kinh Thánh dạy rằng: “Thiên
Chúa chống đối kẻ kiêu ngạo và ban ơn cho người khiêm tốn” (x. Gc 4,6). Kẻ
kiêu ngạo không những bị Thiên Chúa đối địch mà còn bị người đời ghét bỏ và xa
tránh. Bị người đời chống lại đã nguy hiểm, phương chi bị Thiên Chúa đối địch
thì khủng khiếp biết bao, khốn nạn biết chừng nào. Có lời Chúa phán "Kẻ nào
tự nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, và kẻ nào tự hạ mình xuống sẽ được nhắc lên"
(Mt 23,12) ... Nếu như bạn có điều gì tốt, hãy nhận về bạn, nhưng đừng quên lỗi
lầm của bạn; đừng thổi phồng những gì hôm nay bạn đã làm tốt, đừng loại sự xấu
gần đây và trong quá khứ; nếu điều hiện tại mang lại cho bạn hư vinh, hãy nhớ
quá khứ; đây là cách bạn nhận ra sự kém cỏi của mình!
Và nếu bạn thấy lỗi lầm
của tha nhân, hãy thận trọng coi như lỗi này ở trong anh em, nhưng cũng phải suy
nghĩ về những gì tốt anh em đang làm hoặc đã làm ; nếu bạn duyệt toàn bộ cuộc
sống của bạn và không tính toán chi li, thì theo lẽ thường, bạn sẽ khám phá ra
điều tốt nơi mình. Thiên Chúa không để ý đến từng li từng tí của con người ...
chúng ta phải luôn nhắc nhủ nhau rằng, đừng có kiêu ngạo, hãy ăn ở khiêm hường
và hạ mình xuống để được nhấc lên.
Chúng ta hãy noi gương
Chúa Giêsu, Đấng đã từ trời hạ mình xuống… Nhưng sau khi tự hạ, Người đã được
tôn vinh, những người bị ngược đãi như các môn đệ đầu tiên, hay những người
nghèo khổ, đói rách, trần truồng, đi khắp thế gian, không lời khôn ngoan, không
đánh trống phô trương, nhưng nhiệt thành làm việc, lang thang trên đất và trên
biển, bị đánh đập, bị ném đá, bị trục xuất và cuối cùng bị giết cũng được tôn
vinh với Người.
Chúng ta cũng vậy, hãy
bắt chước họ và bước theo để được vào nơi đầy ánh sáng và vinh quang đời đời,
đây là món quà tốt hảo và chân thật Thiên Chúa dành cho những ai đi theo đường
lối Người.
Lạy Chúa Giêsu khiêm
nhường và hiền lành, xin giúp chúng con dẹp tính khoe khoang, cậy mình và năng
nhớ lời Chúa dạy: "Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm
đầy tớ mọi người" (Mc 9, 35). Amen.
Lm Antôn Nguyễn Văn Độ