“Em nào mà gặp Soeur này, chắc chắn sẽ xin đi tu thôi”. Người bạn cùng đi với
chúng tôi thốt lên như vậy. Hẳn tôi không nghĩ như thế nhưng một ngày làm việc
với nhau, người Nữ Tu này đã để lại nơi tôi nhiều cung bậc cảm xúc.
Người bạn cùng đi với chúng tôi nói tiếp: “Con đã rất quen với các cơ sở từ
thiện, đến nhiều nơi, gặp nhiều người, con muốn nói đến sự quen thuộc, nhưng
Soeur này để lại trong con nhiều ấn tượng mạnh mẽ, quả thật diệu kỳ”.
Đúng vậy, với các “thành tích”: nuôi các chị em mang thai ngoài ý muốn, nuôi các
cháu cô nhi, quy tụ nâng đỡ người già neo đơn, kẻ nghèo khó, mỗi ngày phục vụ
300 tô cháo ở bệnh viện, chôn cất các thai nhi bị phá bỏ… là những hình thức bác
ái quen thuộc. Khó khăn có, gian lao có, thách thức có, nhất là công viêc Bảo Vệ
Sự Sống những năm khởi đầu khi hiếm có nơi nào làm. Nhưng những khó khăn ấy nhờ
ơn Chúa, với thời gian và lòng quảng đại của nhiều người, sẽ không đến nỗi là
những ngăn trở hiểm nguy cho lắm đối với chị. Trong sứ mạng của chị, chị cũng đã
vượt qua.
Nhưng rồi, cách đây vài năm, qua thông tin của dân chúng, chị biết có vài ngôi
mộ vùi dập thân xác những người vượt biển chết trôi dạt vào bờ. Người ta bắt đầu
cần đất bờ biển để làm du lịch. Không ai là thân nhân của những người xấu số,
chị đứng ra nhận rồi cải táng về nghĩa trang Giáo Xứ, ngày ngày thăm viếng, đốt
một nén nhang cho ấm áp hương hồn. Tin này truyền đi trong dân chúng quanh vùng.
Và thế là một ngày “duyên nợ” lại đến.
Người ta dẫn chị đến một ngọn đồi với cái tên thật thơ mộng, “Đồi hoa sim”. Hàng
trăm ngôi mộ đất hoàng tàn của những người lính Việt Nam Cộng Hòa năm xưa. Những
trận đánh khốc liệt của những ngày tháng tư năm 75, cuộc tan hàng vội vã bỏ lại
phía sau những anh em đồng đội đã gục ngã… Rồi thất trận ly tán bốn phương,
những ngôi mộ đất rơi vào quên lãng, âm thầm lặng lẽ u buồn theo năm tháng…
Rồi lại một nghĩa trang khác của một trại lính, cũng vậy, lác đác vài chục ngôi
mộ, trại lính năm xưa chỉ còn là cỏ dại, cô quạnh với những cành sim khô khốc…
Rồi lại một trại tù cải tạo, người ta phát hiện ra vài ngôi mộ năm chơ vơ giữa
đồng cát. Trại tù đã giải thể, bỏ lại cánh đồng vắng những kẻ chết rũ tù chẳng
biết tự bao giờ !
Chị đã bật khóc nhiều lần khi kể lại cho chúng tôi nghe. Chị dẫn chúng tôi đến
từng ngôi mộ, kể lể chi tiết, rằng khi đào lên bên trong còn những gì. Thật khó,
hơn 400 ngôi mộ vô danh, chị ghi lại lý lịch từng ngôi mộ, cái này xác còn cuốn
trong Poncho, cái này đôi giầy còn nguyên vẹn, cái này có răng vàng, cái này còn
cái đinh niken ở ống chân... May mắn có tất cả 74 ngôi mộ bên dưới còn giữ được
chiếc thẻ bài của người lính.
Với các chi tiết có được, chị ghi chép cẩn thận và bày tỏ với chúng tôi nỗi trăn
trở làm cách nào đây để thân nhân từng người lính này biết được nơi an nghỉ của
họ, làm cách nào để những con người đã nằm xuống có ngày nhận được những nén
nhang từ tay người thân của mình cắm trên phần mộ... Chị không mong ước gì hơn
và hoàn toàn không có một mục đích nào khác ngoài việc quy tập anh em, cầu kinh
khấn nguyện và cùng anh em ngóng đợi người thân...
Tôi đi dọc theo những hàng mộ xây dựng thẳng tắp ngay ngắn, xin lỗi chị, dưới
con mắt của người biết chút ít về nghệ thuật kiến trúc, tôi thấy việc xây dựng
mộ khá thô vụng xét về kiểu dáng, về chất liệu cũng như mầu sắc, nhưng tôi khâm
phục chị và các cộng tác viên vô cùng. Làm sao một phụ nữ mỏng manh bình dị như
thế, một Nữ Tu lẽ ra bằng lòng với câu kinh tiếng kệ trong bốn bức tường Tu Viện,
chị lại xông pha sương gió làm gì, nhận lấy những gian lao khốn khó làm gì, đối
đầu với bao rủi ro hiểm nguy đến từ một chế độ quá nhiều ác cảm và phân biệt đối
xử làm gì, và bởi đâu chị lại kiên trì âm thầm thực hiện được một công việc quá
to lớn như vậy ? Cánh đàn ông chúng tôi có thể biết làm đấy, nhưng có dám làm,
có dám chịu trách nhiệm ? Người ta chỉ bằng lòng dừng lại với việc “cầu cho các
linh hồn mồ côi”, thế thôi, chớ có dại làm gì ảnh hưởng đến các hoạt động mục vụ
khác, thậm chí có khi người ta còn nại đến… vì lợi ích Dân Chúa ! Thật buồn…
Thấy tôi ngạc nhiên về những cành hoa tươi cắm đều trên các phần mộ, chị giải
thích: “Có một vị ân nhân ở Đà Lạt, đôi ba ngày lại gởi xuống một giỏ hoa tươi,
chúng con chỉ việc nhặt nhạnh rồi cắm vào các ngôi mộ, nhang thì chúng con thắp
mỗi ngày”. Vùng giáp biển nên gió thổi rất mạnh, một cái giếng được đào bên rìa
nghĩa trang, cứ vài ngày thì các ngôi mộ được bơm nước rửa sạch bụi bặm. Một bức
tường cao được xây dựng để ngăn trâu bò len vào giẫm đạp. Lại có hai người
thường xuyên ngoài nghĩa trang đến để dọn dẹp quang quẻ sạch sẽ cũng như tiếp
tục chôn cất các thai nhi.
Một ngày làm việc trôi qua với nhiều cảm xúc, chúng tôi quây quần quanh nhau để
lắng đọng tâm hồn cùng với lời cầu kinh cho những người đã nằm xuống, ráng chiều
đã rực lên, gió hoàng hôn đã bắt đầu những cơn quần quật. Mọi người lặng thinh
với không gian và với chính mình. Trên đường về không ai bảo ai, lòng như trùng
xuống ngậm ngùi, chạnh nhớ một bài hát của Trịnh:
“Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây,
Đã vui chơi trong cuộc đời này,
Đã bay cao trong vòm trời đầy,
Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai,
Không có ai, từng ngày, không có ai đời đời
Ru anh ngủ vùi, mùa mưa tới trong nghĩa trang này có loài chim thôi !
May quá, ở nghĩa trang này, không chỉ có chim trời và hoa dại, mà vẫn luôn có đó
một chị Nữ Tu ân cần tận tụy và những con người tốt bụng chăm sóc gần gũi các
anh...
Lm. VĨNH SANG, DCCT, 26.12.2014