<== Chị Tâm và các con
Đọc xong bài báo, tôi muốn gặp để biết người phụ nữ ấy hiện sống thế nào, mái ấm của chị giờ ra sao.
Đi sâu đến cuối con hẻm ở một quận ven, phải hỏi thăm hai ba người để tìm địa chỉ, số mới chồng số cũ, tôi mới tới được đúng nơi. Chào tôi là một đứa bé có lẽ đang tuổi lớp 4, nó gọi: “Má ơi, có ai tới tìm má nè”. Chị ra mời tôi vào. Thì ra, nhân vật mà tôi muốn gặp là người phụ nữ với dáng hao gầy này đây.
Tiếp tôi khi đang dở việc bếp núc, chị bảo tôi thông cảm vì phải tranh thủ lo bữa ăn cho mấy đứa nhỏ để chiều còn tới một nhóm công tác xã hội, phụ trông coi mấy đứa trẻ khác. Ngôi nhà này chị thuê để tiện việc nuôi nấng và chăm sóc bốn đứa trẻ mà chị nhận về nuôi, bởi cha mẹ chúng đều đã chết vì căn bệnh thế kỷ.
Tuổi thơ bất hạnh, thời niên thiếu phiêu bạt, dòng đời nghiệt ngã xô đẩy chị vào con đường mại dâm và nghiện chích. Thân xác và tâm hồn bị vùi dập với biết ba lần ra vào những trại phục hồi nhân phẩm. Có khi vừa được thả về buổi sáng thì buổi chiều đã bị công an “hốt”. Cuộc đời chị bị chôn vùi trong vũng lầy bán thân để có tiền chích ma túy.
“Vậy điều gì khiến chị muốn thoát ra khỏi cảnh đời ấy?”, tôi hỏi.
Chị nói, dù rất ê chề nhưng trong chị luôn tự hỏi sao mình không thể sống như một con người thực sự mà để người khác chà đạp, biến mình thành tôi mọi để họ giải khuây.
“Em biết không, lúc đó, chị ghét mấy người đàng hoàng lắm, người ta nhìn mình như thứ rác rưởi.”
Khát vọng thay đổi vẫn cứ nhen nhúm trong chị.
Cho đến một hôm, chị gặp hai nhân viên truyền thông của một tổ chức xã hội kia (mà một người sau này đã trở thành linh mục Dòng Chúa Cứu Thế). Chị thấy họ đối xử với chị rất khác. Họ hỏi chị có muốn làm việc giống họ không.
“Mấy đứa này ở đâu mà tào lao!” Chị kể lại sự nghi ngờ của mình.
Không nói suông, họ góp tiền nhau mua cho chị từng hộp cơm, từng điếu thuốc lá, rồi còn mua xe đạp để chị tiếp cận các đối tượng mại dâm, tiêm chích có nguy cơ nhiễm HIV lúc chị mới bỏ nghề cũ để theo công việc mà họ đang làm. Chính niềm tin và những hành động của những người “đàng hoàng” đó đã làm chị đổi đời.
“Nếu họ không thúc đẩy, không hỗ trợ và tin tưởng thì không biết đời chị hôm nay còn chua xót đến thế nào.”
“Đã thành một người con người mới, đã có công việc mới, vậy chị theo học đạo để làm gì?”. Tôi thắc mắc vì sao chị lại đến với niềm tin Công giáo.
“Sống ở đời phải có điểm tựa, phải có niềm tin, em à. Đã từ lâu, mỗi lần chị khốn đốn, có lúc chẳng muốn sống nữa, chị lại tới Fatima Bình Triệu để cầu xin. Mẹ nâng đỡ chị nhiều lắm đó em.”
Và niềm tin đó giúp chị sống tiếp khi phải đối diện với sự khinh khi của xã hội.
Chị kể, có lần chị phải làm dữ, phải lớn tiếng và làm cho ra lẽ với một hiệu trưởng khi họ phân biệt đối xử và không cho con chị đi học. Chị bảo, dù biết sức mình có hạn, nhưng chị phải là điểm tựa cho mấy đứa nhỏ, để chúng được học hành, đuợc lớn lên như bao đứa khác, bởi chị thấu hiểu những nguy cơ và cạm bẫy nếu chúng phải vất vưởng ngoài hè phố như tuổi thơ của chị.
Từ biệt chị ra về, lòng thầm cảm ơn chị, một tấm gương luôn chiến đấu để sống đúng với nhân phẩm của mình, và hơn thế, chị còn giúp người khác nhận thấy vẻ đẹp của món quà sự sống mà Thiên Chúa đã ban cho mỗi chúng ta.
Diên Thụy
07-2012
--------------------------------------------------------------
[1] Biệt danh mà mọi người đặt cho chị Trương Thị Hồng Tâm, người đang làm công tác phòng chống HIV/AIDS
(Trích tập san Giáo huấn Xã hội Công giáo tập 1)